“Người cứ yên tâm.” Ôn Tân dịu dàng trấn an trưởng công chúa: “Thái hậu nhớ tới người, phân phó nô tỳ lưu lại vài thứ, nói là muốn giao cho người.”
“Thật sao?”
Trưởng công chúa thần kinh run lên, hỏi một tiếng, Ôn Tân liền nói: “Thái hậu để lại cho người mấy vật cũ.”
Lúc này cho dù Phó Minh Hoa không nhìn thấy mặt trưởng công chúa, nhưng vẫn có thể đoán được, lúc này trên mặt trưởng công chúa nhất định là mang theo nụ cười vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Nàng không tự chủ được vươn tay sờ sờ cổ tay áo, đụng phải hộp gỗ kia, trong lòng thầm thở dài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây