Hâm mộ cái gì, Tô thị không nói nữa, chỉ là một lúc lâu sau lại thở dài một hơi, cười nói:
“Gần đây Hoàng Thượng sắc phong Tứ hoàng tử làm Thục vương, lại đuổi đi Nhữ Âm, lại cho Tần vương càng nhiều quân quyền, Nguyên Nương, tương lai thời gian nói cười với người như vậy, khả năng cũng không nhiều nữa.”
Nàng có ám chỉ, Phó Minh Hoa lại cười cười, nhắc nhở nàng ấy nói: “Ngươi nhớ rõ lời ta nói.”
Tô thị nghiêng đầu, hồi tưởng lại một phen, lúc này mới tỉnh ngộ Phó Minh Hoa ám chỉ là trước đó nói chuyện bảo Hạ Nguyên Thận bớt lui tới với Cố Dụ Cẩn, không khỏi cười nói:
“Người không cần lo lắng cho ta, ta hiện giờ cùng Quý Chiêu, chẳng qua chỉ là phu thê trên danh nghĩa mà thôi.” Nàng ấy tươi cười ngọt ngào, khi nhắc tới tên Hạ Nguyên Thận, đã không còn ngọt như mật như lúc trước nữa: “Hối hận lúc ấy không nghe lời người nói, chỉ là, ta đều hiểu rõ. Ta an bài cho hắn mấy thông phòng, đều biết thổi kéo đàn hát, hồng tụ thêm hương, gần đây ít có thời gian ra ngoài lắc lư.” Trong giọng nói của nàng ấy mang theo chút châm chọc, đi một vòng, lúc trước tưởng rằng là người tốt, tham luyến sự ôn nhu săn sóc của hắn, nhưng ai ngờ hắn quả thật ôn nhu cẩn thận, cũng không chỉ là đối với một mình nàng ấy mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây