Lúc này Kỳ vương phi tát vào mặt Ngụy Mẫn Châu, nàng ta đầu tiên là nghe được tiếng tát nặng nề kia, ngay sau đó là hai má nóng rát, cũng không cảm thấy đau đớn là mấy, chỉ là cả người run rẩy không ngừng, cảm thấy hai má đều mất đi tri giác, trong đầu trống rỗng, cả người dường như muốn hôn mê, không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt.
Thân thể lạnh buốt chết lặng, lúc đụng vào lan can gỗ cũng không có tri giác gì, nàng ta miễn cưỡng đạp chân muốn đứng vững thân thể, tay còn chưa vươn tới chạm phải hai má nóng rát, Kỳ vương phi cất bước tiến lên, dịu dàng nói chuyện với nàng ta:
“Mẫn Châu, mau đứng lên đi.” Trong lời nói nghe không ra vui buồn, Ngụy Mẫn Châu miễn cưỡng vừa mới đứng dậy một chút, Kỳ vương phi lại nâng tay kia lên, sử dụng khí lực toàn thân, “Chát” một tiếng quất tới phía bên kia mặt nàng ta.
Ngụy Mẫn Châu căn bản không có phòng bị, vừa mới đứng dậy được, lại bị Kỳ vương phi đánh cho ngã ngồi trên mặt đất, hai tay chống lên hành lang gỗ để mình không té xuống, trên đầu lắc lư không ngừng, nàng ta lại khiếp sợ đến cực hạn, trên người phát run, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
Liên tiếp tát hai bạt tai, Kỳ vương phi mới thu tay trở về, nắm chặt bàn tay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây