Lục Trường Nghiễn tự mình phục hồi tinh thần lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đột nhiên trên mặt hiện ra vẻ u oán không thể làm gì được, phảng phất giống như Phó Minh Hoa lần đầu tiên ở Trường Nhạc Hầu phủ gặp hắn, cả người như một giọt sương sớm, bộ dáng lúc nào cũng có thể tan biến mất.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Lục Trường Nguyên cũng vô cùng đau lòng, nhưng lúc này lại không thể làm gì được.
Huynh đệ hai người tuy rằng đều coi phú quý như mây bay, không muốn khom lưng hầu hạ quyền quý, đáng tiếc quyền thế đúng là thứ tốt.
Tần vương phi cao cao tại thượng, cho dù nói chuyện khiến trong lòng hai người họ không vui, nhưng hai huynh đệ vẫn phải chịu đựng một bụng oán khí.
Đám người Hạ Nguyên Thận lần này cũng không dám nhắc tới thi thư tự họa nữa, e sợ lát nữa lại tranh cãi, nước mắt trên mặt Dung Thất cô nương còn chưa khô, vẻ mặt Lục Trường Nghiễn vẫn buồn bực.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây