Bà nhớ tới rất nhiều chuyện, sông núi quê hương, cảnh sắc hai bên đường, văn miếu thờ Khổng Tử trong thành, từng dấu chân bà lưu lại chốn quê cũ khi còn bé, khi còn là thiếu nữ, lúc này làm cho ánh mắt Tĩnh cô cô không khỏi càng thêm nhu hòa.
“Có cơ hội, sẽ trở về thăm thú một chút.”
Thôi quý phi tự lẩm bẩm, trong lòng nặng trĩu.
Bà được tộc nhân đưa vào Lạc Dương mưu cầu phú quý, từ đó bị vây hãm trong tường cung cao cao, cố hương cũng chỉ có ngẫu nhiên nghe được từ trong miệng người Thôi thị đến bái kiến bà mà thôi.
Thời gian trôi qua, cũng mất đi chút hương vị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây