Từ góc độ ngẩng đầu lên của Phó Minh Hoa, có thể nhìn thấy xương quai xanh cao cao cùng khuôn ngực cường tráng và mạnh mẽ của hắn.
Yến Truy nhất thời không để ý tới, nhìn nàng lệch ra ở trên giường, quần áo choàng lên không thể che hết dáng người nàng, không nhịn được cúi người duỗi tay ôm lấy nàng, bế nàng lên.
“Không có chú ý gì cả.” Nàng có chút ngượng ngùng giải thích, Yến Truy nhịn cười gật đầu, ý hữu sở chỉ [1]: “Trách ta,“ hắn dừng một chút, nhìn bên má ửng hồng của nàng, mới mỉm cười, chậm rãi nói: “Không có chú ý tới.”
[1]: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác
Phó Minh Hoa liếc hắn một cái, hắn cất tiếng cười to, vươn tay muốn ôm nàng, bên ngoài đám người Bích Vân cũng đã đi vào, nàng thấy có người vào thì trốn mất, Yến Truy đành phải nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của nàng, mới buông nàng ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây