Phó Kỳ Bân mỉm cười nói: “Còn chưa nhận được tin tức, nhưng nhờ phúc của Nguyên Nương, tương lai nếu có thể ở lại Lạc Dương, canh giữ tông tộc, thê nhi ở bên cạnh, thật sự không thể tốt hơn.” Hắn có chút áy náy, quay đầu nhìn Chung thị bên cạnh, suy nghĩ một chút lại hỏi:
“Chỉ là ta cũng lo lắng. . .”
Lời còn sót lại Phó Kỳ Bân không tiếp tục nói, nhưng Phó Minh Hoa thông minh như vậy, tự nhiên sẽ hiểu được những gì hắn không nói ra khỏi miệng.
“Mấy ngày trước, nghe nói Lạc Dương xảy ra chuyện lớn, Dung phi nương nương bị kẻ gian làm hại, ngay cả đích nữ của Dung Thị Lang cũng bởi vậy mà bị mưu hại.” Trên mặt Phó Kỳ Bân lộ ra vẻ ưu sầu, thành khẩn nói: “Nguyên Nương người cũng nên biết, tổ phụ người thật sự không dám nổi lên tâm địa ác độc như vậy.” Cũng không có can đảm lớn như vậy.
“Hôm nay trong lòng tổ phụ người rất lo lắng, cả đêm vì việc này mà ngủ không yên.” Phó Kỳ Bân nói đến chỗ này, vẻ mặt ngược lại chân thành rất nhiều: “Tuổi của ông ấy không còn nhỏ nữa, ta cũng rất lo lắng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây