“Chỉ là muốn yêu nàng mà thôi, thì làm sao có thể làm bị thương thân thể?” Yến Truy năn nỉ: “Nguyên Nương, ta đi ra ngoài lâu như vậy, nàng không thể bỏ đói ta.”
Giọng của hắn càng ngày càng nhẹ, tay nắm giữ ôn hương nhuyễn ngọc, một cước đá bàn thấp ra xa.
Phó Minh Hoa biết rõ hắn vừa về đến, nàng sẽ không được ngủ ngon rồi.
Thôi quý phi nhớ nhi tử, ngày thứ hai nhất định phải vào cung.
Hắn rời khỏi Lạc Dương đã lâu, cũng có chút như lang như hổ, buổi sáng Giang ma ma gọi nàng rời giường, người có tính tự chủ mạnh mẽ như nàng mà cũng phải nằm lỳ hơn hai khắc đồng hồ, thẳng đến khi Giang ma ma lại đây thúc giục nàng mới dậy nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây