“Đại tỷ có ý gì?”
Phó Lâm Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, “Ta mang đồ đi xa như vậy, ngay cả mặt mũi người Tạ gia còn chưa gặp, tỷ đã bắt ta trở về?”
Tính ra hắn ta không nhỏ hơn Phó Minh Hoa bao nhiêu, lúc này trên môi đã mọc ra râu nhạt. Khuôn mặt thiếu niên sung huyết đỏ bừng, trong mắt dẫn theo chút không biết phải làm sao, rồi lại phô trương thanh thế: “Ta không đi.”
Phó Minh Hoa cũng không nói chuyện với hắn ta, chỉ dặn dò Giang ma ma giúp hắn thu dọn đồ đạc, ngay cả đồ Phó Lâm Ngọc mang tới Tạ gia chúc thọ cũng thu dọn luôn, bộ dạng thoạt nhìn không hề giống như là nói giỡn, Phó Lâm Ngọc lập tức liền luống cuống: “Đại tỷ, đại tỷ làm cái gì vậy?”
Hắn chịu thua, thái độ tự nhiên không giống như vừa rồi
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây