“Bản đơn lẻ như vậy, truyền lại đời sau chỉ có một quyển, so với thủ nghệ của Lỗ thị còn ít ỏi hơn.” Phó Minh Hoa tự nhiên cười nói, giống như không có nhìn thấy lửa giận của Phó hầu gia: “Thứ này đối với người yêu thích mà nói, đáng giá ngàn vàng. Đối với người không thích thì không đáng một đồng.”
Nàng ý hữu sở chỉ [1] nhìn Lục Trường Nghiễn ở cửa ra vào, Lục Trường Nghiễn không biết nghe có hiểu được ý của nàng không, hai tay hắn chống lên khung cửa, cúi thấp đầu, lộ ra cái cằm hơi nhọn.
[1] ý nghĩa không nằm trên bề mặt câu chữ, mà bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
“Không khéo quyển 'tập thơ của Trương Thủ Tín' này cháu gái thật sự rất thích, di vật lúc trước mẫu thân lưu lại không dám tùy ý cho mượn bậy.” Nàng cười có chút áy náy rồi thi lễ với Phó hầu gia.
Khóe miệng Lục Trường Nguyên mím lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây