Tiêu Mộng Ngư dặn dò với giọng nghiêm túc: “Nhớ nhé —— bất cứ lúc nào cũng không được gặp riêng Triệu Dĩ Băng, nhất định phải nhớ lời tôi.”
“Được.” Thẩm Dạ cũng nghiêm túc hẳn lên.
Cuộc điện thoại cúp máy.
Đầu của Tiền Như Sơn thò ra từ sau tờ báo.
“Giọng nói này hình như đã nghe ở đâu rồi.” Ông ta lẩm bẩm với vẻ tám chuyện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây