Bây giờ nghĩ lại xem rốt cuộc nơi nào không thích hợp.
Thẩm Dạ bỗng nhiên nhớ đến một chi tiết.
Cậu vội vàng xông lên, một lần nữa trở về phòng 707, đi đến trước thi thể của nữ y tá kia, sau đó ngồi xổm xuống nói khẽ: “Trước khi chiến đấu bùng nổ, chúng ta nói đến con gái của cô rồi nhỉ.”
“Đúng thế.” Thi thể đáp lại nói.
“Tôi có nói là muốn giúp con gái cô đi học và sinh sống, nhưng trông cô có vẻ hơi ngập ngừng. Lúc đó tôi chuẩn bị hỏi tiếp nhưng không kịp. Khi ấy cô định nói gì thế?” Thẩm Dạ hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây