Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)

Chương 50: Giang hồ cứu cấp! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trên TV có một dòng chữ nhỏ hiện lên:

“Chào mừng bạn gia nhập tập đoàn, Thẩm Dạ tiên sinh, mời nói ‘mở TV’.”

Thẩm Dạ nói: “Mở TV.”

Một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp xuất hiện trên màn hình TV.

Cô đứng trên bờ biển cát vàng gợn sóng, mặc bikini, tươi cười rạng rỡ trước ống kính:

“Hi, Thẩm Dạ, chị là Hứa Mộc Lâm.”

“Đầu tiên, chúc mừng em gia nhập tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo, em thật sự rất tuyệt!”

“Em nhỏ hơn chị, nên chị gọi em là em trai nha!”

“Em trai, chị muốn cảm ơn em từ trước tới nay đã luôn ủng hộ và yêu thương chị.”

“Chị mong em sẽ học tập thật tốt, cố gắng nâng cao thực lực, trở thành đại nhân vật siêu cấp lợi hại.”

“Chị chuẩn bị cho em vài vé tham dự buổi hòa nhạc, đã gửi đi rồi. Tin chắc rằng không lâu nữa em sẽ nhận được.”

“Thế giới rất rộng lớn, vô cùng xứng đáng để chúng ta cùng nhau phấn đấu.”

“Hy vọng chị có thể sớm gặp mặt em.”

“Nhớ đến xem buổi hòa nhạc của chị nha! Lén nói em biết này, chị chừa ghế hàng đầu cho em đấy!”

Thiếu nữ mỉm cười vẫy tay.

Video kết thúc.

Trong phòng yên tĩnh trở lại.

Thẩm Dạ nhớ lại một vài hồi ức.

Dựa theo trí nhớ, trước đây Thẩm Dạ cực kỳ yêu thích nữ minh tinh tên Hứa Mộc Lâm này.

Mọi thứ trong căn phòng này, từ hoa đến tranh vẽ, sách truyện, đồ ăn thức uống và sở thích vận động, thậm chí là nữ minh tinh.

Tất cả đều là sở thích của thiếu niên Thẩm Dạ trước kia.

Vì một người mới mà tập đoàn có thể làm đến mức này.

Thẩm Dạ đi đến cạnh cửa sổ sát đất to lớn, nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Đây là tầng 105, cậu đang đứng trên mây, quan sát ánh đèn cả thành phố và vô số ngôi sao trên trời.

Ai không muốn đứng trên mây?

Ai không muốn cưỡi gió, vươn tới trời xanh, nhìn ngắm phong cảnh hùng vĩ chân chính?

Lại có ai chấp nhận sống cả đời chỉ là tay sai?

Thẩm Dạ quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.

Lúc này là 7 giờ tối.

Hôm nay, cậu đã làm một bộ đề thi thử, đến dị giới biểu diễn một màn ma thuật. Trở về tham gia thi thử, lại đánh một trận, bị gọi lên cục cảnh sát, sau đó xém bị giết. Còn hoàn thành lần “Thì Thầm U Ám” đầu tiên, cuối cùng gia nhập tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo.

Đúng là hơi mệt một chút.

Cậu ngâm tắm nước nóng một lúc rồi bắt đầu nghỉ ngơi.

Ánh mắt cậu đột nhiên trở nên kiên định.

12 giờ tối nay, cậu phải mở cửa dẫn đến Thế Giới Ác Mộng, tranh thủ lấy thêm một đầu mục đánh giá tốt nữa mới được.

Nhất định phải mạnh hơn!

Ngày mốt thi thử nhập học, cậu nhất định không được phép bị loại!

Thời gian trôi nhanh.

Đêm khuya.

Reng reng reng!

Đồng hồ báo thức vang lên.

Thẩm Dạ đứng dậy từ chiếc giường rộng êm ái, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi rửa mặt bằng nước lạnh.

Tinh thần run lên vì phấn khích.

Bây giờ có thể đi dị thế giới rồi.

Cậu đặt tay lên vách tường, trong lòng thầm gọi: “CỬA”.

Quả nhiên có một cánh cửa xuất hiện trên vách tường.

Thẩm Dạ nhìn xuyên qua cửa sổ kính, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy khắp hành lang toàn là những đoạn xương gãy, thỉnh thoảng lại thấy vài khúc xương đã thành hình nhưng giăng đầy vết nứt.

Một bộ xương khô nằm trên đống xương nứt gãy, đỉnh đầu có một cái lỗ lớn, hồn hỏa yếu ớt trong hốc mắt nó giống như ngọn nến tàn trước gió, phảng phất có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.

“Xương Khô?”

Thẩm Dạ không nhịn được hô lên.

Hồn hỏa trong hốc mắt của bộ xương khô kia đột nhiên khẽ lay động.

“Ta sắp chết rồi! Cứu ta!”

Nó hét lên với giọng điệu gấp gáp.

“Tôi... Tôi không biết trị liệu.” Thẩm Dạ nói.

“Ngươi còn loại bảo dược lần trước không? Mau, cho ta thêm vài viên!” Xương Khô nói.

Vài viên hả?

Một viên cũng không có!

Đó chính là Bổ Tủy đan có tiền cũng không mua được, cha cậu phải tìm lại những mối quan hệ lúc trước, tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà mới có được một viên.

“Thật xin lỗi, tôi không có thứ này.” Thẩm Dạ đáp.

Hồn hỏa trong hốc mắt Xương Khô lập tức ảm đạm.

“Xong rồi. Không ngờ ta vậy mà vùi thân nơi đây, chuyện này thật trớ trêu làm sao! Ha ha ha ha.”

Nó cười điên cuồng, không thèm để ý đến Thẩm Dạ nữa.

Thẩm Dạ lại trầm tư suy nghĩ.

Nếu Xương Khô chết đi, cậu có thể an toàn thông qua hành lang, mở cánh cửa đối diện.

Thế nhưng...

Trước đó, ở cục cảnh sát, nhờ “Thì Thầm U Ám” nó giao dịch với cậu, cậu cảm ứng được thi thể, từ đó cảnh giác lên mới tránh được nguy cơ bị giết, cuối cùng phát hiện chân tướng.

Đó là một trong 3 loại thiên phú cổ xưa nhất của tộc Vong Linh.

Vậy nên...

Cái tên này... có vẻ... cũng có một ít giá trị nào đó.

Được.

Suy cho cùng, nó cũng là một đối tác thương mại khá tốt, không bằng cứu nó thử xem sao?

Nhưng phải cứu thế nào đây?

Một cảnh tượng chợt hiện lên trong đầu Thẩm Dạ.

Cậu nhớ sau khi Xương Khô ăn viên canxi xong, vết rạn trên đùi nó đã nhạt bớt.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)