Từ đó, chờ cô ta đậu vào trường chuyên cấp 3, sự việc mang tính chấn động và gây tranh cãi này sẽ tiếp tục xoay quanh cô ta, được các bạn học chung trường chuyên cấp 3 bàn luận.
Là Thẩm Dạ dây dưa cô ta, đánh nhau với những nam sinh theo đuổi cô ta.
Còn cô ta thì lên mạng nêu cao chính nghĩa.
Vậy là đủ rồi.
Triệu Dĩ Băng ngẫm nghĩ một lát, hai tay nhanh chóng soạn một tin nhắn:
“Tôi đã hoàn thành xuất sắc chuyện ngài giao.”
Rồi nhấn gửi đi.
Tiếp theo chỉ cần chờ thu hoạch thôi.
“Băng Băng!”
Trong phòng bệnh truyền đến tiếng khóc nức nở của Tôn Minh.
Trong mắt Triệu Dĩ Băng thoáng qua tia chán ghét, quay người đi về phía cầu thang.
Đến khi xuống lầu, ra khỏi cổng bệnh viện, cô ta mới cầm di động lên, gọi điện thoại cho Tôn Minh.
“Băng Băng.” Giọng Tôn Minh vang lên từ loa điện thoại.
“Yên tâm đi, Tôn Minh. Tôi đã đăng mọi chuyện lên mạng, cảnh sát chắc chắn sẽ đưa cậu ta ra trước vành móng ngựa.”
Triệu Dĩ Băng dịu dàng nói.
“Nhưng chân tôi gãy rồi, đã không còn cách nào tham gia môn thi lên cấp 3 tiếp theo nữa.” Tôn Minh tuyệt vọng nói.
“Cậu còn có tôi, chờ tôi vào trường chuyên cấp 3 rồi sẽ chăm sóc cậu.” Triệu Dĩ Băng nói.
“Thật ư? Ý cậu là...” Tôn Minh dâng trào hy vọng viển vông.
“Đương nhiên rồi, vì chúng ta là bạn thân nhất mà.” Triệu Dĩ Băng có ý đồ làm gã tỉnh táo hơn một chút.
“Băng Băng...”
“Không nói với cậu nữa, có người đang tìm tôi, tôi liên lạc cậu sau nhé!”
“Này...”
Điện thoại cúp máy.
Triệu Dĩ Băng vội vàng kéo Tôn Minh và vài nam sinh khác vào danh sách đen, đang định chặn luôn...
Reng reng!
Điện thoại lại reo vang.
Là số lạ.
Triệu Dĩ Băng suy nghĩ rồi ấn nhận cuộc gọi.
“Alo, xin hỏi là vị nào?”
“Phóng viên?”
“Phải. Tôi đứng lên vì họ, quyết không để Thẩm Dạ ức hiếp bạn học.”
“Tiếp nhận phỏng vấn trực tuyến? À... Không thành vấn đề.”
“Được rồi, tối nay liên lạc sau.”
Đúng là đau đầu mà!
Tạm thời vẫn chưa thể chặn số điện thoại Tôn Minh được.
Trước mắt, chuyện này đang rất hot, cậu ta còn có tác dụng.
Triệu Dĩ Băng nhanh tay kéo mấy người họ ra khỏi danh sách đen.
Giữ lại vài ngày đi, chờ thi lên cấp 3 xong hẵng xóa.
Xuyên suốt toàn bộ sự việc, điều duy nhất cô ta không ngờ tới là Thẩm Dạ có thể một mình đánh bại mấy người bọn họ.
Xem ra trình độ của cậu ta vẫn ổn.
Nhưng thế thì có ích gì?
Không lên được cấp 3, không học được chiêu thức, cũng không có binh khí, mũ giáp, không có đan dược và dịch tiến hóa nốt.
Càng không nhận được truyền thừa.
Đến lúc đó, cô ta tùy tiện ra chiêu, cậu ta cũng chả cản được.
Hơn nữa...
Cậu ta đã mất đi cơ hội tìm được nghề nghiệp cao cấp hơn.
Sau này, cậu ta y như đám Tôn Minh, đều chỉ là những người bình thường, cách mình một khoảng khó có thể vượt qua.
Cuối cùng vẫn là người của 2 thế giới.
Điện thoại bỗng nhiên reo lên liên tục.
Là kết nối phỏng vấn trực tuyến à?
Triệu Dĩ Băng chỉnh trang lại một chút, lúc này mới nhấc điện thoại lên.
Chỉ thấy vài dòng thông báo hệ thống trên màn hình:
“Nội dung bạn đăng tải bị phán định là bịa đặt. Hiện tại đã bị chặn toàn bộ.”
“Cảnh sát đã đưa ra tin tức thông cáo về các vấn đề liên quan.”
“Trường cấp 2 được nhắc đến trong bài đăng của bạn cũng đã đăng những thông tin liên quan, xin hãy lưu ý.”
“Ngoài ra, bạn vui lòng ngừng đặt điều gây sự, nếu không nền tảng và tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo sẽ có quyền truy cứu trách nhiệm của bạn.”
Cái... gì...?
Triệu Dĩ Băng đờ người tại chỗ, ấn mở thông cáo của cảnh sát.
Cô ta nhanh chóng đọc xong thông cáo, một cơn giận dữ khó tả dâng lên trong lòng.
“Có bằng chứng cho thấy cậu ta tự vệ không? Không, tôi không tin! Tại sao không công bố ra ngoài!”
“Đúng rồi, còn trường học nữa... Trường nói thế nào?”
Cô ta lại ấn mở trang chủ trường học.
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện những dải ruy băng bay tán loạn và tiếng chiêng trống tưng bừng nhộn nhịp.
Đập vào mắt trước nhất là dòng chữ lớn đỏ rực:
“Chúc mừng bạn học Thẩm Dạ lớp 9/5 của trường chúng ta đã sớm ký hợp đồng với tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo! Đã có 5 trường chuyên cấp 3 trong tỉnh phát thư mời cậu ấy rồi!”
Triệu Dĩ Băng giống như bị đánh một gậy vào đầu, sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn không thể phản ứng.
Một bên khác.
Thẩm Dạ vươn vai duỗi eo, ngồi dậy từ trên chiếc giường rộng lớn, êm ái.
Một ngày này dài quá đi!
Vài phút trước.
Một chị gái dịu dàng, thân thiết dẫn Thẩm Dạ đến phòng dành riêng cho cậu.
Vừa bước vào phòng, cậu đã thấy ngay bó lan quân tử cắm trên bàn.
Tác phẩm của một số nhà nghệ thuật được treo trên tường.
Trong tủ sách là đủ các bộ truyện tranh khác nhau, tất cả đều mới tinh tươm.
Trong phòng còn có máy chạy bộ và máy tập xe đạp, trên sân thượng ngoài cửa có cả bể bơi riêng cho cậu.
Mở tủ lạnh ra, bên trong đầy sô-cô-la, pho mát, kẹo Nougat từ khắp các nơi trên thế giới, còn có thịt kho và nước ép dứa, nước nho đông lạnh “thơm ngon tuyệt đỉnh”.