Vạn Giới Thủ Môn Nhân (Dịch)

Chương 47: Ký kết (3)

Chương Trước Chương Tiếp

“Ba không cần nói nữa, con sẽ tự đi thi.” Thẩm Dạ nói với giọng điệu kiên quyết.

Khó khăn lắm mới sống lại một đời, ngàn vàng khó mua được sự vui vẻ của bản thân, bây giờ lại bảo cậu phải đi xem sắc mặt của người khác?

Mặc kệ.

Cho dù cậu không đi thi thì cậu đi làm người bán cá ở chợ, cũng tiêu dao vui sướng hơn nhiều!

Điều kiện tiên quyết là giải quyết chuyện bị đuổi giết cái đã.

“Được rồi.” Thẩm Thời An thở dài, nhìn về phía Tiền Như Sơn nghiêm túc nói: “Cuộc thi này hẳn là tương đối khó khăn, xin Tiền tổng quan tâm thằng bé nhà tôi nhiều hơn.”

“Chắc chắn rồi!” Tiền Như Sơn luôn miệng đồng ý: “Bây giờ là tôi chăm sóc Thẩm Dạ, nói không chừng qua mấy năm nữa chính là Thẩm Dạ chăm sóc tôi cũng nên.”

Hắn nói xong rồi bật cười ha ha.

15 tuổi.

Sức mạnh hơn 5 điểm, nhanh nhẹn đạt điểm tối đa, tinh thần lực cũng rất mạnh.

Thân phận sạch sẽ, nội tình cũng đều tra rất rõ ràng.

Thật ra thì đối phương không cần ký hợp đồng này, chỉ cần quay về nhà họ Thẩm là có lẽ sẽ sở hữu tất cả.

Nhưng người nhà này có ngạo khí, cho nên cuộc sống mới túng quẫn.

Vào giờ phút như thế này, mình vươn cành ô liu kết giao đối phương, tương lai cho dù như thế nào cũng sẽ không lỗ vốn.

Lùi một bước nói, không nhắc đến thân phận của đối phương, chỉ riêng việc thành công mời chào thiếu niên thiên tài như thế này cũng đủ để tăng thêm một sắc thái rực rỡ cho công trạng năm nay của mình rồi.

Nếu như Thẩm Dạ phát ra hào quang càng huy hoàng trên con đường trưởng thành, người dẫn tiến cho cậu ấy là mình đây cũng sẽ lên như diều gặp gió luôn.

Tiền Như Sơn cẩn thận dò xét cặp cha mẹ trước mặt.

Kỳ quái.

Hình như cha Thẩm, mẹ Thẩm không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Chuyện ở cục cảnh sát...

Chẳng lẽ Thẩm Dạ không nói với bọn họ?

Nghĩ đến đây, Tiền Như Sơn thăm dò hỏi:

“Hôm nay, Thẩm Dạ có làm một bài thi thử ở trường, cậu ấy có nói cho hai người biết những gì liên quan đến thành tích không?”

“Thằng bé không nói gì với tôi cả.” Triệu Tiểu Thường đáp.

Tiền Như Sơn nhìn cha Thẩm, lại nhìn mẹ Thẩm, chỉ thấy sắc mặt hai người vẫn bình thường, an ổn thản nhiên.

Hắn lại nhìn về phía Thẩm Dạ.

Thẩm Dạ cúi đầu uống trà, không dấu vết nháy mắt với hắn.

Hiểu rồi.

Cha Thẩm, mẹ Thẩm vẫn chưa rõ chuyện phát sinh hôm nay, còn tưởng cậu một mực ở trường.

Thẩm Dạ không muốn nói.

Tiền Như Sơn đảo tròng mắt, lập tức nói:

“Tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo chúng tôi có rất nhiều cơ sở hạ tầng, còn có giáo viên hướng dẫn chuyên môn, đáp ứng đầy đủ phòng ốc nghỉ ngơi, không bằng từ hôm nay trở đi cứ để Thẩm Dạ ở chỗ chúng tôi đi.”

“Dù sao thì hiện giờ cậu ấy đã là người của tập đoàn, chúng tôi sẽ dốc hết sức hỗ trợ cậu ấy lấy được thành tích tốt.”

Cha Thẩm nhìn Thẩm Dạ.

Thẩm Dạ tự nhiên phối hợp, gật đầu đáp: “Con đã đi xem thử rồi, cơ sở vật chất và môi trường đúng là hạng nhất. Con đồng ý ôn thi ở đó ạ.”

Làm khéo đấy lão Tiền!

Cậu thật sự rất cần một môi trường an toàn!

Thẩm Thời An trầm ngâm nói: “Cha mẹ cũng đi xem thử, nếu quả đúng như thế thì quá tốt. Vậy con cứ ôn thi ở tập đoàn Nhân Gian Võ Đạo đi.”

“Chờ chút đã, tôi còn chưa đọc hết hợp đồng.” Triệu Tiểu Thường nói.

“Không sao, chị cứ từ từ xem.” Tiền Như Sơn đáp.

Nửa tiếng sau.

Triệu Tiểu Thường xem xong hợp đồng, trịnh trọng ký tên vào vị trí người giám hộ.

Giao kết hợp đồng thành công.

“Các vị, mời đi theo tôi!” Tiền Như Sơn nói.

Lúc này, bên ngoài đã có 2 chiếc xe hơi chờ sẵn.

Cha Thẩm, mẹ Thẩm lên một chiếc.

Thẩm Dạ và Tiền Như Sơn cùng lên chiếc khác.

“Bên phía cục cảnh sát thế nào rồi?”

Vừa lên xe, Thẩm Dạ đã hỏi ngay.

“Một trận đại chiến, chết rất nhiều người, bắt được vài kẻ còn sống.” Tiền Như Sơn nói ngắn gọn.

Thẩm Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Nơi này cách cục cảnh sát khoảng nửa nội thành.

Bên ngoài, mọi người đang uể oải bước đi trên đường phố, các tiểu thương đang bán đồ ăn nhẹ và ô. Nhiều cửa hàng bán quần áo và đủ loại hàng hóa đã mở cửa.

Mọi thứ có vẻ vô cùng bình thường.

Mấy ai ngờ một trận chiến đã nổ ra ở nửa nội thành bên ngoài và có không ít người chết?

Chuyện kiểu này thường bị phong tỏa.

Dân thường vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, trừ khi...

Tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.

Một khi đến tình trạng kia, dân thường muốn chạy trốn cũng không kịp, chỉ có thể dựa vào vận may.

Tít tít tít!

Điện thoại di động của Tiền Như Sơn kêu vang.

Hắn nhìn thoáng qua, mừng rỡ nhướng mày nói: “Toàn bộ nhiệm vụ đã kết thúc, tôi chém giết tên kia nên nhận được 5 điểm quân công.”

Quân công là thứ tốt, có thể dùng làm tiền tệ để trao đổi nhiều thứ khác nhau không thể mua được trên thị trường như: công pháp, vật liệu, tình báo, binh khí,...

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)