Thân hình Lục Minh như gió, thi triển Long Xà Bộ đến mức tận cùng, mặc dù chỉ là thân pháp Hoàng cấp hạ phẩm, nhưng ở dưới chân khí cường đại bộc phát, tốc độ vẫn rất nhanh.
Chỉ vài phút, đã thấy được thanh niên mũi tẹt.
Nghe được tiếng gió, thanh niên mũi tẹt nhìn lại, thiếu chút nữa bị dọa phá gan.
Sao lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ Trịnh Càn đã bị đánh chết? Hắn vốn cho rằng Trịnh Càn ít nhất cũng có thể ngăn cản rất lâu.
- A! Không được qua đây!
Thanh niên mũi tẹt điên cuồng chạy vội, trong miệng kêu to lung tung.
Nhưng khoảng cách giữa Lục Minh và hắn đang tiếp tục gần hơn.
Thanh niên mũi tẹt căn bản trốn không thoát.
Bịch!
Lúc này, thanh niên mũi tẹt đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người, bịch một tiếng quỳ xuống, động tác liên tục.
- Van ngươi, van ngươi đừng giết ta, chỉ cần ngươi thả ta, sự tình hôm nay, ta một chữ cũng sẽ không nói.
Thanh niên mũi tẹt không ngừng dập đầu, hét lớn.
- Ta tại sao phải tin tưởng ngươi?
Khóe môi Lục Minh nhếch lên nụ cười lạnh, nói.
- Ta có thể thề, ta thề, tuyệt đối không nói ra, nếu nói ra, sẽ để cho ta chết không yên lành!
Thanh niên mũi tẹt chỉ thiên thề.
- Tốt, ta có thể cho ngươi một cơ hội.
Đột nhiên Lục Minh cười lạnh lùng, sau đó đá ra một cước.
Phanh!
Một cước này, trực tiếp đá vào đan điền của thanh niên mũi tẹt, đá nát luồng khí xoáy.
- A! Ngươi phế tu vi của ta, ngươi không phải nói cho ta cơ hội sao?
Thanh niên mũi tẹt kêu thảm thiết.
- Yên tâm, sẽ cho ngươi cơ hội.
Lục Minh xách cổ thanh niên mũi tẹt, như xách con gà đi về phía núi lửa đã tắt.
Rất nhanh liền đi tới địa phương đại chiến vừa rồi.
Lúc này, những người nhặt đá kia đã trốn không còn một mống.
- Ngươi... ngươi đến cùng muốn làm gì?
Thanh niên mũi tẹt run giọng hỏi.
- Rất đơn giản, ngươi đi về phía trước dò đường, bất quá con đường đã dò xét tốt, ngươi không được đi, đi đường khác.
Lục Minh chỉ núi lửa đã tắt, thản nhiên nói.
Sắc mặt thanh niên mũi tẹt trắng bệch, run rẩy nói:
- Con đường đi thông núi lửa không phải đã dò xét ra sao? Ngươi cần gì muốn ta đi dò đường? Không, ta không đi.
- Các ngươi không phải thích để người khác giúp các ngươi dò đường sao? Hiện tại ta muốn cho ngươi thử xem, ngươi không đi cũng được, vậy bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi đoàn tụ với các sư huynh đệ.
Lục Minh vung trường thương, một cỗ sát khí lạnh như băng bao phủ thanh niên mũi tẹt.
- Không, không, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, chỗ đó đều là nguy cơ, ta đi sẽ chết, hữu tử vô sinh, ta van ngươi, bỏ qua cho ta đi.
Thanh niên mũi tẹt đổ mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.
Đặc biệt là nhớ tới thảm trạng của những người nhặt đá, hắn không rét mà run.
Trước kia, hắn nhìn người khác dò đường thì rất hả hê, cao cao tại thượng, như nhìn từng con sâu cái kiến vùng vẫy giãy chết, không có tâm thương cảm.
Hiện tại đến phiên mình, hắn lại cực kỳ sợ hãi.
- Đây là cơ hội duy nhất của ngươi, sự kiên nhẫn của ta có hạn, ta đếm ba tiếng, ba tiếng sau, ngươi không đi mà nói... vậy thì không cần đi.
Thanh âm của Lục Minh lạnh lùng.
Đối phó người như vậy, có gì thống khoái hơn gậy ông đập lưng ông?
- Một!
- Hai!
- Ta đi, ta đi!
Thời điểm Lục Minh muốn đọc ra ba, thanh niên mũi tẹt không chịu nổi áp lực, kêu to lên, sau đó thân thể run rẩy, từng bước một đi thẳng về phía trước.
Càng đi về phía trước, thân thể hắn run rẩy càng lợi hại, thời điểm đi hơn 100m, mùi tanh tưởi truyền ra, hắn rõ ràng bị dọa đái.
Thử!
Bỗng nhiên, dưới chân hắn có khí thể lao ra.
Thanh niên mũi tẹt bị hù đến hồn bay lên trời, quát to một tiếng, lại thẳng tắp té xuống.
Lục Minh chau mày, đi đến xem xét, không khỏi im lặng.
Sắc mặt thanh niên mũi tẹt tái nhợt, không còn chút khí tức nào, lại bị hù chết, bị một đạo nhiệt khí hù chết.
Lục Minh lắc đầu, sau đó đi trở về, thu thập chiến lợi phẩm.
Những đệ tử Thập Phương Kiếm Phái này, vật có giá trị trên người khẳng định không ít, Lục Minh sẽ không bỏ qua.
Thu chiến lợi phẩm, đồng thời thôn phệ tinh huyết của bọn hắn.
Sau khi làm xong, Lục Minh lui ra khỏi đây, quay về khu vực bên ngoài, tiến vào Chí Tôn Thần Điện, bắt đầu luyện hóa tinh huyết.
Hôm nay tu vi của Lục Minh đã đạt tới Võ Sư bát trọng, cho nên tinh huyết Võ Sư bát trọng trở xuống với hắn mà nói, tác dụng rất nhỏ.
Chỉ có Võ Sư bát trọng trở lên, mới có chút trợ giúp.
Sau khi luyện hóa toàn bộ tinh huyết của đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, tu vi hắn có tăng lên nhất định, nhưng không lớn, cách Võ Sư bát trọng trung kỳ còn một khoảng cách. Luyện hóa tinh huyết xong, Lục Minh bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.
Tay khẽ động, xuất hiện hai cái giới chỉ trữ vật.
Ở trong hàng đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái, có hai người có giới chỉ trữ vật, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Một đến từ Trịnh Càn, một đến từ thanh niên Võ Sư cửu trọng.
Sau đó tâm niệm khẽ động, một đống đồ vật xuất hiện ở trong Chí Tôn Thần Điện.
Đầu tiên Lục Minh kiểm kê ngân phiếu.
- Sao ít như vậy?
Sau khi kiểm kê xong, Lục Minh nhíu mày.
Hai mươi mấy đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, ngân phiếu trên người cộng lại, chỉ hơn bốn trăm vạn lượng.
Hơn bốn trăm vạn lượng bạc, nhìn như rất nhiều, nhưng phải xem từ đâu có được.
Mấy chục đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, tu vi ít nhất Võ Sư lục trọng, bình quân xuống, từng người chỉ không đến hai mươi vạn lượng mà thôi, này là rất ít.
Bất quá nghĩ nghĩ, Lục Minh bình thường trở lại.
Giống như hắn, bạc dư thừa đều đổi thành điểm cống hiến, sau đó đổi tài nguyên hữu dụng, tăng thực lực lên.
Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, hơn phân nửa cũng như thế, trên người lưu một ít bạc dự bị, cái khác đều đổi sạch.
Thu thập ngân phiếu xong, Lục Minh nhìn về phía những vật khác.
Một ít đan dược rải rác, không đáng bao nhiêu tiền, Lục Minh trực tiếp bỏ qua một bên, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên vài cuốn bí tịch.
Cuồng Lãng Trảm, kiếm pháp Hoàng cấp hạ phẩm.
Đằng Vân Bộ, võ kỹ thân pháp Hoàng cấp thượng phẩm.
Hỗn Nguyên Công, công pháp Hoàng cấp thượng phẩm.
Liên tục ba bộ công pháp võ kỹ, lại để cho Lục Minh mừng rỡ.
Bình thường mà nói, đệ tử tông môn như bọn hắn, trên người sẽ rất ít có công pháp bí tịch, bởi vì công pháp võ kỹ bình thường, đều là đến Tàng Thư Điện thuê để tu luyện.
Có kỳ hạn nhất định, đến kỳ hạn phải trả lại.
Đương nhiên cũng sẽ có ngoại lệ, bởi vì có ít người được kỳ ngộ, tìm ra công pháp võ kỹ, những công pháp bí tịch này là tài sản tư nhân.
Tựa như mấy bộ này, hơn phân nửa là sở hữu tư nhân của đệ tử Thập Phương Kiếm Phái.
Trong đó Đằng Vân Bộ là từ trên người thanh niên Võ Sư cửu trọng lấy được.
Ba bộ công pháp võ kỹ này nếu cầm đi bán, tối thiểu cũng giá trị năm sáu trăm vạn lượng bạc.
Thật là buôn bán lời.
Mà khi ánh mắt Lục Minh rơi vào cuốn sách thứ tư, nội tâm hắn đại chấn.
Liệt Diễm Kim Cương Quyết, công pháp Luyện Thể.