Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 97: Đánh chết trịnh càn

Chương Trước Chương Tiếp

- Thập Tự Phá Sát Kiếm!

Trịnh Càn tay cầm cự kiếm, thế công bá đạo, một kiếm chém ra, kiếm quang thành hình thập tự, chém về phía Lục Minh, uy lực vô cùng lớn.

- Toái Giáp!

Trường thương của Lục Minh chấn động, mũi thương hình thành lực lượng xoay tròn, va chạm với kiếm quang của Trịnh Càn.

Đ-A-N-G...G!

Một tiếng nổ vang cực lớn, Lục Minh lui về phía sau hai bước, Trịnh Càn lui về phía sau ba bước.

Chính diện chống đỡ, Lục Minh hơi chiếm chút thượng phong.

- Trịnh Càn này, lực công kích làm sao mạnh như vậy? Hắn thi triển võ kỹ, lại không phải võ kỹ Huyền cấp, mà là võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, tuy đã tu luyện đến cảnh giới cực cao, nhưng lực công kích không có khả năng mạnh như vậy?

Trong mắt Lục Minh hiện ra vẻ hồ nghi.

Tuy tu vi của Trịnh Càn đã đạt tới Võ Sư cửu trọng đỉnh phong, hơn nữa bạo phát huyết mạch cấp năm, nhưng dưới tình huống không có võ kỹ Huyền cấp, lực công kích không có khả năng mạnh như vậy, chính diện chống đỡ Lục Minh, lại chỉ hơi rơi vào hạ phong.

Phải biết chân khí của Lục Minh hùng hậu cô đọng độ, là gấp ba chân khí bình thường, tăng thêm Cương Hỏa Thương Quyết đã tu luyện đến cấp độ thứ hai, Võ Sư cửu trọng đỉnh phong bình thường, Lục Minh một chiêu có thể đánh bại.

- Đúng rồi, là thân thể, Trịnh Càn này, thân thể hắn cực kỳ cường đại, hẳn là tu luyện Luyện Thể chi đạo.

Đột nhiên ánh mắt Lục Minh sáng ngời.

Hắn phát hiện cơ bắp của Trịnh Càn nhô lên, làn da bao trùm quang mang nhàn nhạt.

Nhất định là thân thể, Trịnh Càn tu luyện pháp môn Luyện Thể, thân thể phối hợp chân khí, có thể bộc phát ra chiến lực kinh người, cho nên mới có thể chống lại Lục Minh.

Thử!

Lúc này, một đạo kiếm quang nhanh chóng đâm về phía Lục Minh.

- Thật phiền toái!

Lục Minh nhướng mày, trường thương hất lên, va chạm với một thanh kiếm, thân ảnh kia bị đánh lui ra ngoài.

Là đệ tử Thập Phương Kiếm Phái tu vi Võ Sư cửu trọng.

Tuy lực công kích của đệ tử Thập Phương Kiếm Phái này không được, nhưng thân pháp lại không kém, thừa dịp Lục Minh lộ ra sơ hở liền đánh lén.

- Nếu ta bộc phát huyết mạch, muốn thắng bọn hắn, dễ dàng, nhưng ta không thể luôn dựa vào huyết mạch bộc phát, huyết mạch của ta thời gian bộc phát quá ngắn, chỉ có thể coi là át chủ bài, không thể dùng trong chiến đấu thông thường, phải dựa vào trạng thái hiện tại giải quyết bọn hắn.

Phanh!

Lục Minh đạp mạnh, phóng về phía Trịnh Càn.

- Sơn Băng!

Trường thương từ trên xuống dưới, trùng trùng điệp điệp nện xuống.

Ánh mắt Trịnh Càn ngưng tụ, lấy chiến kiếm ngăn cản.

Oanh!

Hòn đá dưới chân Trịnh Càn nổ tung, thân hình liên tiếp lui về sau.

- Chỉ là Võ Sư bát trọng sơ kỳ mà thôi, tuy tu luyện võ kỹ Huyền cấp, nhưng làm sao cường đại như vậy? Nhục thể của ta, đã tu luyện đến nhất phẩm đại viên mãn, lại còn không địch lại.

Nội tâm Trịnh Càn khiếp sợ tột đỉnh.

Nếu như đồng cấp áp chế hắn, rất bình thường, nhưng tu vi của Lục Minh mới Võ Sư bát trọng sơ kỳ, đây là làm sao làm được?

- Giết!

Lục Minh chiến ý như cầu vồng, không ngừng công tới Trịnh Càn, vừa vặn dùng Trịnh Càn tôi luyện thương pháp.

Chân khí hình rồng cuồn cuộn, không ngừng rót vào trong trường thương, vô cùng thông thuận, một thương đón lấy một thương, Lục Minh giống như đại tướng vô địch, đang rong ruổi chiến trường.

Trịnh Càn hoàn toàn bị áp chế.

Thử!

Lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên đâm về hậu tâm của Lục Minh.

- Đang chờ ngươi ra tay đây!

Trong mắt Lục Minh hiện lên ánh sáng lạnh, cũng không quay đầu lại, trường thương quét ngang ra.

- Lãm Nguyệt!

Một ánh trăng nhấp nhoáng, Võ Sư cửu trọng kia kinh hãi, thi triển thân pháp muốn lui về phía sau.

Nhưng đã không còn kịp rồi.

Trường thương dài đến hai thước tám, tăng thêm chiều dài cánh tay, cộng lại là hơn ba mét.

- Ngăn trở!

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái tu vi Võ Sư cửu trọng kia quá sợ hãi, lấy trường kiếm ngăn cản trước người.

Bất quá trường kiếm của hắn là nhuyễn kiếm, vốn ngăn không được.

Đ-A-N-G...G!

Trường thương quất lên trường kiếm, lực lượng cuồng bạo bộc phát, trường kiếm trực tiếp uốn lượn, thân kiếm và thân thương trùng trùng điệp điệp quất lên lồng ngực của hắn.

Phanh!

Thân thể của đệ tử Thập Phương Kiếm Phái kia giống như bao cát bị quất bay, thân thể dán mặt đất, trượt ra hơn 10m, mặt đất cứng rắn xuất hiện khe rãnh.

Thời điểm hắn dừng lại, đã không còn khí tức.

Võ Sư cửu trọng, bị Lục Minh một thương quất chết.

Sau đó đánh bay Võ Sư cửu trọng, trường thương của Lục Minh không ngừng chút nào, thuận thế quất tới, đối oanh với Trịnh Càn một chiêu.

- Hiện tại không có người quấy rầy, có thể giải quyết ngươi rồi.

Thanh âm bình tĩnh của Lục Minh vang lên, bước chân đạp mạnh, trường thương tựa như tia chớp đâm ra.

Trịnh Càn ra sức ngăn cản.

Trong nháy mắt, hai người lại giao thủ hơn mười chiêu.

Lục Minh càng đánh càng hăng, lý giải Cương Hỏa Thương Quyết càng ngày càng sâu, uy lực cũng càng lớn, Trịnh Càn đã hoàn toàn không địch lại, liên tiếp bại lui.

Cách đó không xa, thanh niên mũi tẹt nhìn mà sắc mặt trắng bệch, lúc này đột nhiên hét lớn:

- Trịnh sư huynh, ngươi cố gắng chống đỡ, ta trở lại tông môn trước, nhất định bẩm báo trưởng lão, báo thù cho ngươi.

Nói xong nhanh chân bỏ chạy.

- Đáng chết!

Trịnh Càn gào thét.

- Đúng là đáng chết, yên tâm, sau khi giải quyết ngươi, ta sẽ thay ngươi giết hắn.

Lục Minh thản nhiên nói.

Oanh!

Một thương oanh lên thân kiếm của Trịnh Càn, Trịnh Càn liên tiếp lui về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.

Luân phiên đại chiến, cơ bắp toàn thân hắn không ngừng run rẩy, hổ khẩu nứt ra, chảy ra tia tia máu tươi.

Nếu không phải thân thể hắn cường đại, có thể không nhìn hậu quả toàn lực bộc phát chân khí, thì sớm bị Lục Minh chấn chết rồi, mặc dù như vậy, hắn cũng đã trọng thương.

- Chân khí, chân khí của hắn quá mạnh mẽ, không thể ngăn cản!

Trong mắt Trịnh Càn lộ ra vẻ sợ hãi.

- Chờ chút, chỉ cần ngươi buông tha ta, sự tình ngươi giết nhiều đệ tử Phương Kiếm Phái như vậy, ta có thể xem như không thấy, tuyệt đối không truy cứu, như thế nào? Bằng không lửa giận của Thập Phương Kiếm Phái ta, ngươi tuyệt đối không chịu nổi.

Trịnh Càn hét lớn.

- Đến lúc này còn uy hiếp ta, thật ngu ngốc!

Lục Minh đạm mạc nói, trường thương không ngừng, một thương nện về phía Trịnh Càn.

Oanh!

Đằng đằng đằng!

Trịnh Càn lùi lại bảy tám bước, miệng phun máu tươi, thương thế càng nặng.

- Dừng tay, dừng lại, bảo vật! Trong ngọn núi lửa này có bảo vật, chỉ cần ngươi tha ta, ta có thể chia ngươi một nửa, đúng, chia ngươi một nửa.

Trịnh Càn hét lớn.

- Không cần, chỉ cần giết ngươi, hết thảy đều là của ta, không chơi với ngươi, vị sư đệ kia của ngươi đã chạy xa, lại chơi tiếp, nói không chừng thật để cho hắn chạy.

Khóe miệng Lục Minh nhếch lên, trên người hiện ra ánh sáng màu đỏ.

Huyết mạch bộc phát!

Đã thí nghiệm đủ rồi, không cần phải giữ lại nữa.

XÍU...UU!!

Trường thương hóa thành thiểm điện, nhanh hơn vừa rồi một mảng lớn, Trịnh Càn căn bản không cách nào ngăn cản.

- Không…

Trịnh Càn rống to.

Phốc!

Trường thương trực tiếp đâm xuyên qua trái tim của hắn, trước sau thông suốt.

Hai tay Trịnh Càn gắt gao bắt lấy trường thương, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi, khàn giọng quát:

- Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?

Phốc!

Lục Minh rút trường thương, hai chân đạp một cái, thân hình tựa như tia chớp đuổi theo thanh niên mũi tẹt, thanh âm xa xa truyền đến:

- Huyền Nguyên Kiếm Phái, Lục Minh!

Tiếng nói vừa ra, thân hình Lục Minh đã biến mất.

- Huyền Nguyên Kiếm Phái sao?

Trịnh Càn thì thào nói nhỏ, sinh cơ trong mắt tiêu tán.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)