Ánh mắt Lục Minh quét qua toàn trường, chứng kiến mười mấy thi thể cháy đen, đại khái xảy ra chuyện gì, hắn đã có thể đoán được.
Trong lòng hắn bắn ra sát cơ lạnh như băng.
Võ giả, tuy nắm giữ lực lượng cường đại, nhưng võ giả có quy tắc của võ giả, cũng có kiêu ngạo của võ giả, võ giả bình thường, là khinh thường giết phàm nhân.
Nhưng những đệ tử Thập Phương Kiếm Phái này, đã mất đi điểm mấu chốt, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.
Sát cơ của Lục Minh, chưa bao giờ mãnh liệt như thế.
Cảm thụ được sát cơ trên người Lục Minh, ánh mắt đệ tử Thập Phương Kiếm Phái ngưng tụ.
Trịnh Càn khẽ chau mày.
Hắn nhớ rõ, hướng kia hắn phái đi chín người, nhưng đến bây giờ, không chỉ không thấy một người, còn xuất hiện một thiếu niên lạ lẫm.
- Sự tình không đúng!
Trịnh Càn giật mình.
Lục Minh từng bước một, nhìn như chậm, kỳ thật rất nhanh, mấy hơi thở đã đi tới trước mặt đệ tử Thập Phương Kiếm Phái.
- Tiểu tử, ngươi làm sao tới? Còn có đệ tử Thập Phương Kiếm Phái bên kia đâu? Ngươi có thấy hay không?
Một đệ tử Thập Phương Kiếm Phái lớn tiếng quát hỏi.
- Thấy được, nhưng đều đã chết.
Lục Minh đạm mạc đáp lại.
Hai mươi mấy đệ tử Thập Phương Kiếm Phái biến sắc, có người quát:
- Nói, chết như thế nào?
Lục Minh cười lạnh lùng, tay vung lên, Hỏa Văn Thương xuất hiện, một cỗ khí tức cường đại bộc phát, nói:
- Đương nhiên là bị ta giết, hiện tại, ta tiễn các ngươi xuống dưới cùng bọn hắn.
- Bị ngươi giết? Tiểu tử, ngươi thật to gan.
- Thằng chó con, dám giết đệ tử Thập Phương Kiếm Phái ta, ngươi chết chắc rồi, không chỉ ngươi, người nhà ngươi cũng chết chắc.
- Nói, ngươi dùng phương pháp gì đánh lén bọn hắn?
- Cũng muốn giết chúng ta, không biết tự lượng sức mình, ta làm thịt ngươi.
Lục Minh nói, khiến cho mọi người xôn xao, một thanh niên thân hình khôi ngô bước ra, tay cầm cự kiếm chém về phía Lục Minh.
Một kiếm này nếu chém trúng, tuyệt đối sẽ chẻ Lục Minh thành hai nửa.
Thử!
Nhất đạo điện quang lóe lên rồi biến mất, thân hình thanh niên khôi ngô cứng ngắc.
Bịch… chiến kiếm của hắn rơi xuống đất, sau đó hai tay cầm chặt cổ họng của mình, hai mắt như cá chết trừng to, lộ ra vẻ khó tin.
Cổ họng của hắn xuất hiện một vết thương, máu chảy không ngớt.
Cương Hỏa Thương Quyết… Truy Điện, chiêu nhanh nhất trong Cương Hỏa Thương Quyết.
Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái ở bốn phía, thậm chí còn không nhìn ra Lục Minh ra tay như thế nào.
- Kẻ giết người, người hằng sát, muốn giết ta, phải làm tốt giác ngộ bị giết.
Lục Minh đạm mạc nói.
Thanh niên khôi ngô té trên mặt đất, vùng vẫy vài cái, cuối cùng không còn khí tức.
- Giết tốt!
Hơn mười người nhặt đá trong lòng rống to, tuy không dám hô ra, nhưng nội tâm lại vô cùng thống khoái.
Ánh mắt Trịnh Càn ngưng tụ, mở miệng nói:
- Tốc độ thật nhanh, mọi người cùng nhau ra tay, hợp lực giết hắn.
- Giết!
- Đi chết đi!
Lập tức, có mười đệ tử Thập Phương Kiếm Phái rống to, thân hình cao cao nhảy lên, chém ra từng đạo kiếm khí sắc bén, từ phía trước chém về phía Lục Minh.
Những đệ tử Thập Phương Kiếm Phái này, tu vi yếu nhất cũng Võ Sư lục trọng, mạnh nhất đã là Võ Sư bát trọng.
Mười mấy người cùng một chỗ hợp lực, thanh thế làm cho người ta sợ hãi, coi như là Võ Sư cửu trọng, cũng sẽ bị loạn kiếm chém chết.
Nhưng thân hình Lục Minh vẫn không nhúc nhích, thậm chí con mắt không có nháy một cái.
- Cương Hỏa Thương Quyết... Hỏa Vũ!
Bỗng nhiên, Lục Minh tay cầm đuôi thương, trường thương nhoáng một cái, đâm về phía trước.
Vù vù...
Thanh âm trường thương chấn động vang lên, sau đó không trung đột nhiên xuất hiện nhiều đóa hỏa diễm, những hỏa diễm này đỏ thẫm, thê mỹ, như bông hoa lửa đang khiêu vũ.
Thời điểm bông hoa hỏa diễm tách ra, hiện trường đột nhiên vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Hơn mười đệ tử Thập Phương Kiếm Phái đồng loạt rút lui, máu tươi phiêu tán trên không trung, vô cùng thê diễm.
Hơn mười đệ tử Thập Phương Kiếm Phái này, ở cổ họng hoặc trái tim của bọn hắn, đều có một lỗ máu.
Một chiêu, mười ba đệ tử Thập Phương Kiếm Phái chết!
Nhưng Lục Minh không có dừng lại, đi nhanh về phía trước, trường thương thuận thế quét ngang ra.
- Lãm Nguyệt!
Rắc rắc...
Thanh âm cốt cách đứt gãy liên tiếp vang lên, tám thanh niên Thập Phương Kiếm Phái bay ra ngoài.
Cả đám té lăn trên đất, chỉ một lát liền không còn khí tức.
Dễ như trở bàn tay, hoàn toàn quét ngang.
Cái này là chiến lực hiện tại của Lục Minh.
Võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm Cương Hỏa Thương Quyết tu luyện đến cấp độ thứ hai, tăng thêm tu vi đột phá Võ Sư bát trọng sơ kỳ, chiến lực tăng lên tới một tình trạng khủng bố.
Trên trận, đệ tử Thập Phương Kiếm Phái thoáng cái chỉ còn lại ba người.
Một Trịnh Càn, một Võ Sư cửu trọng.
Còn có một, là thanh niên mũi tẹt, bởi vì vị trí hắn đứng gần những người nhặt đá kia, cho nên công kích của Lục Minh không có bao phủ hắn vào.
Lúc này, sắc mặt thanh niên mũi tẹt tái nhợt, bắp chân không ngừng run rẩy.
Mà Trịnh Càn, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng.
- Chiến lực của ngươi rất mạnh, nhưng ngươi giết nhiều đệ tử của Phương Kiếm Phái ta như vậy, từ nay về sau, lên trời xuống đất, không ai có thể cứu được ngươi.
Trịnh Càn lạnh như băng nói.
- Chỉ cần giết hết các ngươi, ai biết là ta làm?
Lục Minh đạm mạc cười nói.
- Ha ha ha, ngươi muốn giết ta? Ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh, ta không có mười phần nắm chắc giết ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta? Ta sẽ để cho ngươi tinh tường nhận thức, những lời này buồn cười đến cỡ nào!
Chiến kiếm của Trịnh Càn chỉ Lục Minh, một đạo kiếm khí cường đại phun ra nuốt vào.
- Triệu sư đệ, cùng một chỗ giết hắn.
Trịnh Càn hét lớn, thân hình lao lên, một kiếm chém về phía Lục Minh.
Chiến kiếm chém qua không khí, vang lên âm bạo chói tai.
Đồng thời bên kia, đệ tử Thập Phương Kiếm Phái tu vi Võ Sư cửu trọng cũng bộc phát, một kiếm đánh tới Lục Minh.
Vù!
Lục Minh đâm ra.
Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!
Trường thương va chạm với hai thanh chiến kiếm, vang lên âm thanh chấn động kịch liệt.
Thân hình Lục Minh nhoáng một cái, lui về phía sau ba bước.
Trịnh Càn lui về phía sau vài mét, rơi ở trên mặt đất.
Về phần Võ Sư cửu trọng kia, thì bay hơn mười thước, phun ra một ngụm máu tươi.
- Trịnh Càn này, lực lượng rất mạnh!
Ánh mắt Lục Minh khẽ động.
Mặc dù chỉ giao thủ một kích, nhưng Lục Minh cảm giác được, chiến kiếm của Trịnh Càn truyền ra lực lượng vô cùng cường đại, như sóng to gió lớn không ngớt không dứt.
Thanh niên Võ Sư cửu trọng kia so sánh với hắn, chính là đồ bỏ đi.
Tuyệt đối không kém Hà Thiết.
Sở dĩ Lục Minh lui, trên căn bản là vì Trịnh Càn.
Lúc này trong nội tâm Trịnh Càn cũng cực kỳ kinh hãi.
Lực lượng của Lục Minh vượt quá dự liệu, thậm chí còn mạnh hơn hắn.
- Giết!
Không có gì để nói, song phương đã là tử địch, chỉ có một phương ngã xuống mới có thể chấm dứt, vì vậy lập tức đại chiến.
Hai người Trịnh Càn đều bạo phát huyết mạch.
Lúc này đây, Trịnh Càn chủ công, Võ Sư cửu trọng khác ở bên cạnh đánh lén.
Trong lúc nhất thời, Lục Minh lâm vào bị động.
Mà thanh niên mũi tẹt căn bản không xen tay vào được, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng nhìn xem.