Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 95: Kẻ yếu như con sâu cái kiến

Chương Trước Chương Tiếp

Một người sống, lập tức biến thành than cốc, hình ảnh này thật sự khủng bố.

Những người khác nhìn thấy, bị hù đến toàn thân run rẩy.

Nhưng những đệ tử Thập Phương Kiếm Phái kia biểu lộ bình tĩnh, thậm chí lạnh lùng.

- Địa phương vừa rồi đi qua, làm xuống ký hiệu.

Trong hàng đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, một thanh niên làn da hơi đen, sắc mặt lãnh khốc phân phó.

Thanh niên lãnh khốc này, là Trịnh sư huynh trong miệng đệ tử Thập Phương Kiếm Phái trước kia, Trịnh Càn.

Hắn nhìn cũng không nhìn những người nhặt đá khác, những người nhặt đá này ở trong mắt hắn, bất quá là con sâu cái kiến, chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm ngọn núi lửa ngừng hoạt động phía trước, thần sắc có chút tham lam.

- Dựa theo tổ tiên ghi lại, chính là ở chỗ này, Hỏa Linh Nhũ, ta nhất định phải đạt được, chỉ cần đạt được Hỏa Linh Nhũ, nhục thể của ta, nhất định có thể tu luyện đến nhị phẩm, thực lực tăng nhiều, nhất định có thể ở trên Thanh Đồng Đài mười thắng liên tiếp, leo lên Thanh Đồng Bảng.

- Thậm chí còn chỉ đột phá thân thể nhị phẩm, còn có thể nâng cao một bước, ba trăm năm trước, tổ tiên ở chỗ này đạt được Hỏa Linh Nhũ, hôm nay 300 năm qua đi, số lượng Hỏa Linh Nhũ khẳng định tồn trữ rất nhiều, nếu lượng đủ nhiều, đột phá thân thể tam phẩm cũng không phải không có khả năng, ha ha, như vậy chiến lực của ta sẽ tăng lên đến mức nào?

Nội tâm Trịnh Càn cuồng nhiệt nghĩ.

- Vâng, Trịnh sư huynh!

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái lên tiếng, sau đó ném ra từng đoàn từng đoàn bột phấn màu trắng, rơi vào địa phương vừa rồi đại hán kia đi qua, hình thành một lộ tuyến an toàn.

- Hiện tại, ngươi, tiến đến dò đường.

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái lại chỉ một thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Sắc mặt thanh niên trắng bệch, vẻ mặt tuyệt vọng, mồ hôi lạnh chảy ròng, kêu lên:

- Ta van các ngươi, bỏ qua cho ta đi, ta van các ngươi.

- A Hải, chư vị thiếu hiệp, cầu các ngươi buông tha A Hải, để cho ta thay thế hắn, hắn còn trẻ!

Một lão giả tóc trắng đi ra, quỳ trên mặt đất, dập đầu không ngớt.

- Gia gia, không, ngươi không thể đi!

Người thanh niên kia kêu lên.

- Để ta tới, để ta tới, cầu các ngươi buông tha A Hải, hắn còn trẻ!

Lão giả phảng phất như không nghe được thanh niên nói... tiếp tục dập đầu.

- Ah? Tốt một đôi ông cháu tình thâm, được rồi, ta mở một mặt lưới, lão đầu, ngươi đi dò đường!

Một đệ tử Thập Phương Kiếm Phái mũi tẹt vung tay lên nói.

- Gia gia, gia gia, ngươi không được đi.

Thanh niên chảy nước mắt, lớn tiếng kêu lên.

- A Hải, gia gia lớn tuổi rồi, không sao cả, nhưng ngươi nhất định phải sống sót.

Lão giả dặn dò thanh niên, sau đó đầu cũng không quay lại, nhanh chóng đi về phía trước.

Thanh niên tuyệt vọng nhìn xem.

Phía trước 200m, trước kia đại hán đi qua, vô cùng an toàn, lão giả thuận lợi thông qua.

Đi đến nơi đây, lão giả cẩn thận né qua địa phương trước đó phun nham thạch nóng chảy, tiếp tục đi tới.

Nhưng còn chưa đi được 100m, thời điểm lão giả đạp xuống, bỗng nhiên mặt đất vỡ ra, lão giả trực tiếp rớt xuống.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, chỉ mấy hơi thở, liền không còn thanh âm.

- Gia gia!

Thanh niên kia tuyệt vọng rống to.

Người nhặt đá khác càng bối rối, mặt không còn chút máu.

- Làm ký hiệu!

Trịnh Càn tiếp tục phân phó.

Vù! Vù!

Từng đoàn bột phấn màu trắng bị ném ra, đánh dấu đường đi an toàn, mà địa phương nguy hiểm cũng được ký hiệu.

- Ngươi, đến phiên ngươi, lên đi!

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái mũi tẹt chỉ thanh niên kia.

Thanh niên biến sắc kêu lên:

- Vừa rồi… vừa rồi gia gia ta đã thay ta đi, các ngươi… các ngươi làm sao còn gọi ta?

- Thay ngươi đi? Ta chưa từng nói hắn thay ngươi đi, là hắn tự mình yêu cầu đi trước, ta đương nhiên sẽ thỏa mãn hắn, hiện tại đến phiên ngươi.

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái mũi tẹt lạnh lùng nói, trên mặt treo nụ cười lạnh.

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái khác đều đạm mạc nhìn xem.

- Không, không, các ngươi không thể như vậy, các ngươi không thể như vậy, ta không đi, ta không đi.

Thanh niên không ngừng lắc đầu, khàn giọng kêu lên.

Người nhặt đá khác câm như hến, một câu cũng không dám nói, sợ bị đệ tử Thập Phương Kiếm Phái chú ý tới.

- Không đi?

Sắc mặt đệ tử Thập Phương Kiếm Phái mũi tẹt lạnh lẽo, nhe răng cười nói:

- Ngươi không đi đúng không, không đi mà nói... hiện tại ta sẽ đưa ngươi đi gặp Quỷ gia gia của ngươi.

Chiến kiếm vung lên, sát khí lạnh như băng bao phủ thanh niên.

Ánh mắt thanh niên lộ ra vẻ hoảng sợ, cuối cùng vẫn run rẩy đi về phía trước.

Sau khi thanh niên đi về phía trước hơn 10m, đột nhiên điên cuồng chạy thục mạng.

- Muốn chạy trốn, muốn chết!

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái mũi tẹt hét lớn, hai tay cầm kiếm, chém về phía thanh niên đào tẩu.

XÍU...UU!!

Một đạo kiếm khí bắn ra, thanh niên đào tẩu bị chém thành hai nửa.

- Ta nói rồi, các ngươi ngoan ngoãn đi dò đường, còn có cơ hội sống, nhưng chạy trốn, chỉ có một con đường chết.

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái mũi tẹt cười lạnh, sau đó lại chỉ một người nói:

- Ngươi, đi dò đường.

Người bị chỉ tuyệt vọng đi ra, run rẩy tiến về phía trước, hi vọng vận khí của mình tốt, có thể đi đến cuối.

Nhưng kết quả vẫn là chết.

Cứ như vậy, một đám người dò đường, lại cả đám chết ở dưới hỏa diễm.

Nhưng lộ tuyến an toàn cũng chậm rãi dò xét ra.

Càng tới gần núi lửa đã tắt thì càng nguy hiểm, dưới mặt đất càng không ổn định.

Hơn ba mươi người nhặt đá, đảo mắt đã chết mười người.

Mà lúc này, cách núi lửa đã tắt còn tầm trăm mét.

Rốt cục, một con đường an toàn nguyên vẹn xuất hiện.

- Chư vị thiếu hiệp, chúng ta có thể đi chưa?

Mười mấy người nhặt đá còn lại nhỏ giọng hỏi.

- Đi? Đi nơi nào? Tin tức ở đây, không thể tiết lộ ra ngoài.

Trịnh Càn một mực không nói chuyện, lúc này mở miệng nói.

- Cái... Cái gì? Các ngươi có ý gì?

Người nhặt đá biến sắc.

- Có ý gì? Chính là các ngươi đều phải chết!

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái mũi tẹt nhe răng cười nói.

- Không, không, các ngươi nói chỉ cần tìm ra con đường an toàn, sẽ thả chúng ta đi, các ngươi không thể như vậy, các ngươi là đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, không thể không coi trọng chữ tín.

- Van các ngươi!

- Không, ta không muốn chết, ta nguyền rủa các ngươi chết không yên lành!

Hơn mười người nhặt đá vốn đã sinh ra hi vọng, lúc này vẻ mặt lại tuyệt vọng, điên cuồng kêu to.

- Nguyền rủa chúng ta? Các ngươi biết chúng ta là đệ tử Thập Phương Kiếm Phái, ai dám giết chúng ta.

Đệ tử Thập Phương Kiếm Phái mũi tẹt cười lạnh.

- Ồ? Chỗ đó có một người, đang đi tới bên này.

Bỗng nhiên có một đệ tử Thập Phương Kiếm Phái kêu lên.

Những người còn lại không khỏi nhìn qua.

Phía sau, thân ảnh một người tuổi còn trẻ, đang từng bước một đi tới.

Thân ảnh này chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người thon dài, khuôn mặt thanh tú, chỉ là ánh mắt của hắn lại lạnh như băng, lạnh đến đáng sợ.

Người thanh niên này, tự nhiên là Lục Minh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)