- Khốn kiếp nơi nào đến, ngươi là ăn gan hùm mật gấu sao, lại dám đánh người Tinh Nguyệt Minh? Hôm nay ta không phế ngươi, lão tử theo họ ngươi.
Một thanh niên làn da ngăm đen đi ra.
Thân hình hắn hùng tráng, cơ bắp cục cục nhô lên, như khối sắt màu đen, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Lục Minh, đằng đằng sát khí.
Phanh!
Hắn đột nhiên nhảy lên, người ở trên không trung, huyết quang bộc phát, một con Hắc Hùng to lớn xuất hiện, trên người Hắc Hùng có hai mạch luân màu máu.
Tu vi Võ Sư tứ trọng, tăng thêm huyết mạch Hắc Hùng bộc phát, để cho khí thế của thanh niên cường tráng càng tăng lên, như một ngọn núi cao đè về phía Lục Minh.
Thanh niên cường tráng này, so với thanh niên miệng rộng thì mạnh hơn gấp bội.
Phía trên, bọn người Lưu Vĩ cười lạnh, bọn họ tin tưởng thanh niên cường tráng nhất định có thể làm cho Lục Minh chịu thiệt.
Một đệ tử mới nhập môn, có thể mạnh bao nhiêu?
Nhưng sau một khắc, nụ cười trên mặt bọn họ trực tiếp cứng lại.
BA~!
Như trước là một cái tát vang dội.
Sau đó, mọi người chứng kiến thanh niên cường tráng bay ngược trở về.
Gương mặt biến hình, huyết thủy xen lẫn hàm răng bay loạn khắp nơi, thân thể trùng trùng điệp điệp nện trên mặt đất, kêu thảm một tiếng, đi theo gót thanh niên miệng rộng, ngất xỉu.
Tí ti...
Đám người Lưu Vĩ không khỏi hít khí lạnh.
Lần này, cho dù bọn hắn lại cuồng vọng cũng nhìn ra được, Lục Minh là một cao thủ.
Nhưng trong hàng đệ tử mới nhập môn của Chu Tước Viện, lúc nào có cao thủ lợi hại như vậy rồi hả?
Chẳng lẽ là?
Lưu Vĩ biến sắc, từ trên ghế đứng lên hỏi:
- Nói, ngươi rốt cuộc là ai?
- Lục Minh sư huynh, Lục Minh sư huynh tới.
Lúc này, thiếu niên gầy gò kia kích động kêu lên.
Vừa rồi, tuy những đệ tử Chu Tước kia nhìn thấy Lục Minh, nhưng hết thảy xảy ra quá nhanh, bọn họ còn chưa tới kêu tên Lục Minh.
- Lục Minh? Tân Nhân Vương Lục Minh?
Trên bậc thang, người Tinh Nguyệt Minh biến sắc.
Tân Nhân Vương đối với những người khác mà nói, còn có chút sức nặng, đặc biệt là hơn hai tháng trước, Lục Minh đánh bại Ninh Phong.
Nguyên lai là hắn?
Cách đó không xa, đệ tử cũ của bốn viện khác giật mình.
Trách không được, trong nhân vật mới năm nay, cũng chỉ có Lục Minh có thực lực này, cũng có can đảm này, dám ở trước cửa Tinh Nguyệt Minh, tát bay hai người Tinh Nguyệt Minh.
- Lục Minh, quả nhiên là ngươi? Nhưng ta cho ngươi biết, tuy ngươi là Tân Nhân Vương, nhưng muốn ở Tinh Nguyệt Minh nháo sự, ngươi còn non lắm.
Ánh mắt Lưu Vĩ lóe lên, lạnh lùng nói.
Khóe môi Lục Minh nhếch lên nụ cười lạnh lùng, từng bước một leo lên bậc thang, đi về phía đám người Lưu Vĩ.
- Lục Minh, ngươi muốn làm gì? Ngươi thật dám đối nghịch với Tinh Nguyệt Minh ta, ngươi phải rõ ràng, Minh chủ Trần Nguyệt Tinh của Tinh Nguyệt Minh ta, đã sắp đạt tới Võ Sư cửu trọng, hơn nữa không ngại nói cho ngươi biết, sau lưng Minh chủ, là Diêu Thiên Vũ sư huynh trên Thanh Đồng Bảng, ngươi dám xằng bậy, chắc chắn vạn kiếp bất phục.
Sắc mặt Lưu Vĩ khó coi kêu lên.
Thân hình Lục Minh dừng lại.
- Diêu Thiên Vũ, quả nhiên là Diêu Thiên Vũ.
Trong mắt Lục Minh hiện ra sát cơ kinh người.
Lúc này, ở tầng thứ ba Tinh Nguyệt Lâu, có mấy thanh niên đang quan sát phía dưới.
Một người trong đó mặc trường bào tinh nguyệt, người này đúng là Minh chủ Tinh Nguyệt Minh, Trần Nguyệt Tinh.
- Minh chủ, hiện tại ngươi không ra tay sao?
Một thanh niên trong đó hỏi.
- Không cần chúng ta ra tay, cứ để cho Lục Minh thỏa thích ra tay đi, đám phế vật Lưu Vĩ bị đánh một chầu cũng không có gì, Diêu Thiên Vũ sư huynh sắp dẫn người của Chấp Pháp Điện đến, tới lúc đó, có thể thuận thế bắt Lục Minh.
Trần Nguyệt Tinh cười nhạt.
Trong mắt hắn, đám người Lưu Vĩ chỉ là quân cờ có thể lợi dụng mà thôi.
- Minh chủ cao kiến.
Mấy thanh niên khác thuận thế vuốt mông ngựa.
Phía dưới, Lưu Vĩ thấy Lục Minh dừng lại, cho rằng Lục Minh sợ thanh danh của Diêu Thiên Vũ, lập tức lộ ra vẻ đắc ý, kêu gào nói:
- Lục Minh, ngươi đánh hai người Tinh Nguyệt Minh ta, này chẳng khác nào đập phá chiêu bài của Tinh Nguyệt Minh, là tội lớn, như vậy đi, ngươi lấy ra 2000 điểm cống hiến, không, 5000 điểm cống hiến làm tiền thuốc men, còn ở trước mặt mọi người nhận lỗi, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi.
- Vậy sao? Ngươi còn rất tự tin.
Lục Minh lại tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Lưu Vĩ biến sắc kêu lên:
- Lục Minh, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, tranh thủ thời gian dừng lại cho ta.
Nhưng Lục Minh không có ý định ngừng, từng bước một đi về phía Lưu Vĩ.
Trên mặt Lưu Vĩ đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên quát:
- Lên, cùng tiến lên, phế hắn.
Vù! Vù...
Lập tức, sau lưng Lưu Vĩ, mười thanh niên cùng nhau phóng đi, từng đạo huyết quang lóng lánh, những thanh niên này, không chút do dự lựa chọn bộc phát huyết mạch.
- Cút trở về cho ta.
Lục Minh phất tay đánh ra.
Không trung lập tức vang lên tiếng tát tai vang dội.
Cả đám thành viên Tinh Nguyệt Minh xông lại, lấy tốc độ nhanh hơn bay trở về, toàn bộ kêu thảm thiết té lăn trên đất.
Hàm răng và huyết thủy phun đầy đất.
Lục Minh từ đầu đến cuối chỉ dùng một tay, như đuổi con ruồi, tát những thành viên Tinh Nguyệt Minh kia bay ra ngoài.
Tí ti...
Tiếng hít khí lạnh liên tiếp vang lên.
Đệ tử bốn viện nhìn thấy một màn như vậy, đều trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là đệ tử mới nhập môn của Chu Tước Viện, cả đám hưng phấn đến toàn thân phát run.
- Thật mạnh, Lục Minh, lại trở nên mạnh mẽ rồi.
- Đây là thiên tài, thiên tài siêu cấp chính thức.
Một vài đệ tử cũ sắc mặt phức tạp nói.
Thoáng cái, ngoài cửa lớn Tinh Nguyệt Lâu, chỉ còn lại Lưu Vĩ.
Hắn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy nhìn chằm chằm Lục Minh.
- Lục Minh, ta... ta cảnh cáo ngươi... ngươi không được xằng bậy…
Thanh âm Lưu Vĩ run rẩy nói.
Nhưng Lục Minh không có nhìn hắn, mà ngẩng đầu nhìn Tinh Nguyệt Lâu, nói nhỏ:
- Tinh Nguyệt Lâu, không cần thiết tồn tại.
Oanh!
Sau đó vung ra một quyền, oanh về một cây cột.
Oanh!
Cây cột này lấy Hắc Thiết Mộc cực kỳ cứng rắn làm thành, nhưng ở dưới một quyền của Lục Minh, ầm ầm nổ tung, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.
Phanh!
Sau đó, thân hình Lục Minh khẽ động, lại oanh về phía một cây cột khác.
Cây cột kia cũng hóa thành phấn vụn.
Ken két…
Liên tục hai cây cột bị oanh nát, cả Tinh Nguyệt Lâu lay động... phát ra thanh âm ca ca.
- Lục Minh, Lục Minh, ngươi điên rồi, ngươi muốn làm gì? Ngươi dừng tay cho ta, dừng tay.
Sắc mặt Lưu Vĩ trắng bệch, điên cuồng kêu to, thanh âm khóc nức nở.
Lúc này trên lầu ba, Trần Nguyệt Tinh đã không thể bảo trì bình tĩnh, điên cuồng kêu to:
- Đáng chết, đáng giận, người này muốn làm gì?
Nhưng Lục Minh không có ý dừng tay, kiếm minh thanh lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, liên tục chém ra mấy đạo kiếm khí.
Kiếm khí gào thét, vô cùng sắc bén, tổng cộng bốn cây cột bị chém đứt.