Nhìn bóng lưng Lục Minh rời đi, Hoa Trì lo lắng, trong lòng nghĩ:
- Không được, Lục Minh đi như vậy, nhất định sẽ có hại chịu thiệt, hơn nữa ta nghe nói sau lưng Tinh Nguyệt Lâu là thiên tài Thanh Đồng Bảng Diêu Thiên Vũ, Lục Minh mạnh hơn nữa, cũng không phải đối thủ.
- Ta muốn đi tìm Phong Vũ, để nàng tìm Mục Lan trưởng lão, bằng không Lục Minh sẽ nguy hiểm.
Hoa Trì dặn dò người khác vài tiếng, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
.....
Nói đến Tinh Nguyệt Lâu, ở toàn bộ khu giao dịch, chỉ sợ không người không biết, cực kỳ nổi danh.
Bởi vì sau lưng Tinh Nguyệt Lâu là thiên tài trên Thanh Đồng Bảng, Diêu Thiên Vũ.
Cho nên thực lực của Tinh Nguyệt Lâu, ở toàn bộ khu giao dịch, cũng có thể sắp xếp thượng đẳng.
Bởi vì đệ tử Bạch Ngân, cơ bản sẽ không nhúng tay chợ giao dịch bình thường như vậy.
Bọn hắn có nơi giao lưu càng cao cấp hơn.
Tinh Nguyệt Lâu, là một cao ốc cao ba tầng, diện tích cực kỳ rộng lớn.
Lưu Vĩ là một tiểu đầu mục của Tinh Nguyệt Lâu, gia nhập Tinh Nguyệt Lâu đã hơn một năm, bởi vì tâm tư linh hoạt, giỏi về kinh doanh, lại tâm ngoan thủ lạt, để cho hắn mới lăn lộn hơn một năm đã trở thành tiểu đầu mục.
Lúc này, ở trước cổng chính Tinh Nguyệt Lâu, hắn lười biếng ngồi ở trên ghế thái sư, nhìn về phía trước.
Bởi vì phía trước Tinh Nguyệt Lâu vây quanh một ít người, những người này đều là đệ tử mới nhập môn của Chu Tước Viện.
Những người này giống như đám người Bàng Thạch, đều bị Tinh Nguyệt Lâu lừa.
Lúc này cả đám nhìn hằm hằm Lưu Vĩ, lại giận mà không dám nói gì.
Bởi vì vừa rồi bọn hắn tận mắt thấy một đệ tử bị Tinh Nguyệt Minh đánh, thiếu chút nữa đang sống đánh chết.
Lưu Vĩ bưng ly trà, chậm rãi uống, nhìn những nhân vật mới phía dưới giận mà không dám nói gì, trong nội tâm hắn cực kỳ sảng khoái.
- Đáng giận, tài liệu giá trị ba ngàn lượng bạc của ta, bọn họ chỉ cho ba lượng bạc, này có khác gì ăn cướp?
Cả đám đệ tử nắm chặt nắm đấm, trong nội tâm gào thét.
- Các ngươi nhìn cái gì? Vô sỉ đúng không? Còn không mau cút.
Lưu Vĩ cao cao tại thượng quát lớn.
- Ngươi... các ngươi trả tài liệu lại cho ta, ta liền đi.
Rốt cục, một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, thân hình gầy gò nhịn không được nói.
- Ôi!!! A, còn dám đòi tài liệu? Ngươi đang nằm mơ phải không, ngươi phải tinh tường, tài liệu của ngươi, chúng ta đã mua, bạc đã trả, đây là giao dịch công bình, hiểu hay không?
Lưu Vĩ còn chưa nói gì, bên cạnh hắn nhảy ra một lâu la miệng rộng, lớn tiếng quát.
Hắn quát xong, vụng trộm liếc nhìn Lưu Vĩ, chứng kiến Lưu Vĩ âm thầm gật đầu, hắn mừng rỡ, xem ra Lưu Vĩ rất hài lòng với biểu hiện của hắn.
Phía dưới, sắc mặt thiếu niên gầy gò nghẹn đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm, nói:
- Công bình? Những tài liệu kia của ta, giá trị hơn năm ngàn lượng bạc, các ngươi chỉ cho ta năm lượng bạc, này là ta liều mạng mới lấy được, các ngươi không thể như vậy.
- Ôi!!! A! Còn dám mạnh miệng, ta xem xương cốt ngươi ngứa rồi, có phải muốn như gia hỏa lúc trước, bị cắt đứt xương cốt toàn thân, gia hỏa kia là Minh chủ của chúng ta tự mình ra tay, hiện tại do ta ra tay cũng vậy.
Lâu la miệng rộng cười lạnh, từng bước một đi xuống.
Thiếu niên gầy gò cắn răng, dứt khoát bất cứ giá nào rồi, nói:
- Các ngươi làm như vậy, là trái với môn quy, ta muốn tới Chấp Pháp Điện tố cáo các ngươi.
- Ôi!!! A, còn muốn đến Chấp Pháp Điện tố cáo chúng ta? Ta xem ngươi thật là xương cốt ngứa rồi.
Sắc mặt lâu la miệng rộng âm trầm, từng bước một đi về phía thiếu niên gầy gò.
Sắc mặt thiếu niên gầy gò trắng bệch.
Bốn phía, đệ tử Chu Tước Viện khác cả đám cắn răng, nhưng không có ai dám đi ra nói một câu.
Chỗ xa hơn, có rất nhiều đệ tử đại viện khác xem náo nhiệt, cả đám có chút hăng hái, như đang nhìn trò hay.
- Không được qua đây.
Thiếu niên gầy gò hét lớn, bổ ra một chưởng.
Nhưng hắn chỉ là Võ Sĩ cửu trọng, mà lâu la miệng rộng là đệ tử cũ, đã tới Võ Sư tam trọng, căn bản không phải hắn có thể địch.
Một chiêu, thiếu niên gầy gò đã bị kích miệng phun máu tươi, liên tiếp lui về phía sau, nhưng lâu la miệng rộng nhanh chóng đuổi kịp, một phát bắt được cổ của thiếu niên gầy gò.
- Cũng dám ra tay? Muốn ăn đòn!
Lâu la miệng rộng quát lạnh, cái tay còn lại giơ lên cao, đột nhiên vỗ về phía thiếu niên gầy gò.
- Hắn muốn thảm rồi!
Đệ tử mới của Chu Tước Viện thầm than, thậm chí không đành lòng nhìn, nhắm mắt lại.
Nhưng tiếng bạt tai trong tưởng tượng không có vang lên, hiện trường lâm vào yên tĩnh.
Bọn hắn hiếu kỳ mở mắt, chứng kiến cánh tay của lâu la miệng rộng bị người cầm.
Đó là một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, mặc áo lam, dáng người thon dài, chỉ đứng ở nơi đó, liền có cảm giác bất động như núi.
Thiếu niên gầy gò vốn đã làm tốt chuẩn bị bị đánh một trận, nhưng đột nhiên phát hiện, cánh tay của lâu la miệng rộng bị người cầm.
Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy một khuôn mặt thanh tú, chỉ là khuôn mặt này lạnh như băng.
- Lục... Lục Minh sư huynh!
Trong nội tâm thiếu niên gầy gò toát ra một cái tên.
- Ngươi là ai? Dám ngăn cản ta, muốn chết phải không?
Lâu la miệng rộng hét lớn.
- Ta sao? Một đệ tử mới của Chu Tước Viện mà thôi.
Lục Minh thản nhiên nói.
- Đệ tử mới Chu Tước Viện?
Nghe Lục Minh chỉ là đệ tử mới của Chu Tước Viện, lâu la miệng rộng lên dũng khí, quát:
- Chỉ là một đệ tử mới nhập môn, lại dám nắm tay của ta? Còn không buông ra, sau đó quỳ xuống dập đầu, có lẽ ta sẽ tha ngươi.
- Vậy sao?
Khóe miệng Lục Minh lộ ra nụ cười lạnh, nói:
- Phế vật như các ngươi, còn ở chỗ này làm gì?
Vừa mới nói xong, bàn tay Lục Minh đột nhiên dùng lực.
Két sát!
Thanh âm cốt cách vỡ vụn vang lên.
Sau đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết của lâu la miệng rộng.
- Tay của ta, tay của ta, mau buông tay ta ra!
Lâu la miệng rộng kêu thảm thiết, cánh tay vốn nắm thiếu niên gầy gò cũng lỏng ra, dốc sức liều mạng muốn hất tay Lục Minh ra.
- Thả ngươi ra, cũng được!
Lục Minh cười lạnh, sau đó một cánh tay giơ lên cao cao, hung hăng tát xuống.
BA~!
Một cái tát vô cùng vang dội.
Thân thể thanh niên miệng rộng giống như túi rác, bị gió cuốn đi, dán mặt đất bay ra ngoài.
Mọi người có thể chứng kiến, trong quá trình bay ra, từng cái răng lăn lộn hính huyết thủy, từ trong miệng hắn phun ra.
Khuôn mặt sụp xuống biến hình.
Phanh!
Lâu la miệng rộng ngã sấp xuống bên cạnh vách tường, kêu thảm một tiếng, ngất xỉu.
Thoải mái! Thoải mái!
Những đệ tử mới nhập môn của Chu Tước Viện kia, cả đám ở trong nội tâm rống to.
Một tát này, thật quá sung sướng, quá hả giận rồi.
Vừa rồi lâu la miệng rộng ngang ngược càn rỡ, bây giờ lại bị tát không còn hình dạng, thật quá sung sướng, quá thoải mái, bọn họ hận không thể mình hóa thân thành Lục Minh, hung hăng tát thanh niên miệng rộng mấy tát.
Mà lúc này, Lưu Vĩ, còn có người Tinh Nguyệt Minh khác, sắc mặt đầu âm trầm xuống.