- Mẹ, năm vị trưởng lão, các ngươi yên tâm, chỉ là hai nhóm đạo phỉ, ta lật tay có thể tru diệt, không cần lo lắng, các ngươi phái người dẫn đường, không cần nhiều lời.
Lục Minh cười cười, cực kỳ tự tin.
- Này... Vậy được rồi, bất quá chúng ta phải đi cùng.
Một trưởng lão hạch tâm nói.
Lục Minh cười cười, biết rõ mấy trưởng lão hạch tâm lo lắng an nguy của hắn, nên không có cự tuyệt.
- Minh nhi, phải cẩn thận.
Lý Bình lo lắng nói.
- Mẹ, yên tâm, rất nhanh sẽ trở về.
Lục Minh nhìn Lý Bình tự tin cười cười.
Nhìn nụ cười tự tin của Lục Minh, vẻ lo lắng của Lý Bình giảm bớt một ít.
Không lâu sau, nhân mã của Lục gia tập hợp, ở dưới mấy vị trưởng lão hạch tâm dẫn dắt, nhanh chóng chạy về phía mỏ tinh thiết.
Mỏ tinh thiết này, là nguồn thu nhập chủ yếu của Lục gia, đương nhiên có bố trí trọng binh.
Đặt ở trước kia, một mình Sa Xà Tặc, là tuyệt đối không dám tập kích mỏ tinh thiết này.
Nhưng hiện tại không giống, bởi vì có Khô Cốt Tặc.
Ầm ầm!
Tiếng vó ngựa vang lên, Lục gia xuất động mấy trăm người, kích thích tro bụi đầy trời.
Phía trước, một ngọn núi lớn xuất hiện.
Ở trước núi lớn, khoảng chừng ba bốn trăm người, bao bọc vây quanh cửa vào núi lớn.
Hai lá cờ xí cao cao dựng thẳng lên, một lá vẽ con rắn, một lá vẽ khô lâu.
- Ha ha ha, Lục gia quả nhiên xuất động nhân mã tới cứu viện.
Trong đạo phỉ, truyền ra tiếng cười to.
Một đại hán cường tráng cưỡi Thanh Lân Mã đi ra, ngăn ở trước người bọn hắn.
- Sa Xà Tặc, Khô Cốt Tặc, thằng hề nhảy nhót, cũng dám công Lục gia ta, thực là muốn chết.
Lục Minh cưỡi Ám Huyết Lang đi đầu, lạnh lùng quát.
- Thiếu chủ không thể chủ quan, người này là nhị thủ lĩnh của Khô Cốt Tặc, tu vi đã đạt đến Võ Sư tứ trọng.
Một trưởng lão hạch tâm vội vàng nhắc nhở.
- Ân?
Đại hán này nhìn Lục Minh, hơi sững sờ, sau đó ánh mắt chuyển về phía Ám Huyết Lang, thần sắc có chút ngưng tụ, sau đó là vẻ tham lam hiện lên.
- Ha ha, xem ra Lục gia thật không có người rồi, đánh già, hiện tại đến một tiểu tử miệng còn hôi sữa, là đi tìm cái chết sao?
Nhị thủ lĩnh Khô Cốt Tặc khinh miệt cười cười, lại nói tiếp:
- Bất quá tọa kỵ của ngươi cũng không tệ lắm, tranh thủ thời gian hiến lên, ta có thể cho ngươi chết thống khoái.
- Cho ta chết thống khoái?
Khóe môi Lục Minh nhếch lên nụ cười lạnh, điều khiển Ám Huyết Lang, từng bước đi thẳng về phía trước, nói:
- Thật vô tri!
- Ta vô tri? Đừng tưởng rằng có một Yêu thú tọa kỵ thực lực không tệ là có thể hù đến ta, xem ta làm sao giết ngươi, giá!
Nhị thủ lĩnh Khô Cốt Tặc hét lớn, điều khiển Thanh Lân Mã, như một trận gió vọt về phía Lục Minh, chiến đao trong tay như cuồng phong chém tới.
Lục Minh ngồi ở trên Ám Huyết Lang, vẫn không nhúc nhích, như bị dọa sợ.
- Thiếu chủ, cẩn thận!
Năm trưởng lão hạch tâm kinh hãi, nhao nhao kêu to.
- Ha ha, chết đi!
nhị thủ lĩnh Khô Cốt Tặc cười lạnh, trong mắt sát cơ lấp lóe.
Nhưng sau một khắc, nụ cười trên mặt hắn không còn, bởi vì hắn thấy được một đạo kiếm quang, tựa hồ còn nhanh hơn tia chớp chém tới.
Hắn căn bản không kịp né tránh, đừng nói né tránh, thậm chí phản ứng cũng không kịp.
Sau đó hắn cảm giác cổ mát lạnh, sau một khắc, hắn chứng kiến một thi thể không đầu cưỡi Thanh Lân Mã, đang chạy vội về phía trước.
Sau đó là hắc ám vô biên.
- Một... Một kiếm?
Đằng sau, năm trưởng lão hạch tâm, còn có những người khác của Lục gia, cả đám ngẩn người.
Nhị thủ lĩnh Khô Cốt Tặc, Võ Sư tứ trọng, ở trong mắt bọn họ là tồn tại cao không thể chạm, nhưng ở trong tay Lục Minh, lại bị một kiếm chém giết.
Lúc này mới mấy tháng, tu vi của thiếu chủ đã đến cảnh giới như vậy sao?
Ý niệm này ở trong lòng mọi người tuôn ra, sau đó nội tâm lửa nóng, ánh mắt lộ ra chờ mong vô hạn.
Lúc này mới bao lâu, Lục Minh liền lợi hại như vậy, như vậy sau vài năm, thậm chí vài thập niên, Lục Minh lại có thể đạt tới cảnh giới gì.
Bọn hắn phảng phất như thấy được Lục gia nhanh chóng quật khởi.
- Nhị thủ lĩnh chết rồi, nhị thủ lĩnh chết rồi.
Trong Khô Cốt Tặc truyền đến tiếng kinh hô.
- Người nào? Dám giết nhị đệ của ta.
Trong Khô Cốt Tặc phát ra tiếng rống to.
Một đại hán cường tráng cưỡi báo, chạy ra khỏi đám người, tiếng hô như sấm.
- Thiếu chủ, hắn là thủ lĩnh Khô Cốt Tặc.
Một trưởng lão hạch tâm nói.
- Giết là được!
Theo âm thanh lạnh như băng của Lục Minh vang lên, hắn trực tiếp nhảy lên, vượt qua hơn hai mươi mét, rơi ở trên mặt đất, sau đó lại đạp mạnh, mặt đất chấn động, thân thể Lục Minh như đạn pháo lao ra.
Trong thời gian ngắn, đã đến trước người thủ lĩnh Khô Cốt Tặc.
- Sao lại nhanh như vậy?
Thủ lĩnh Khô Cốt Tặc sợ hãi, tốc độ của Lục Minh quá nhanh, nhanh đến để cho hắn kinh hãi.
- Chết cho ta!
Thủ lĩnh Khô Cốt Tặc sợ hãi rống, ra sức chém một đao, ý đồ bức lui Lục Minh.
Nhưng sau một khắc, hắn tuyệt vọng.
XÍU...UU!!
Kiếm quang thật quá nhanh, nhanh đến hắn căn bản không kịp tránh né.
Phốc phốc!
Một cái đầu lâu cao cao bay lên, rơi vào trong giữa đám người Khô Cốt Tặc.
Toàn trường thoáng cái lâm vào trong yên tĩnh.
- Giết!
Lục Minh rống to, đánh thức tất cả mọi người.
- Giết, giết, đi theo thiếu chủ, giết sạch đạo phỉ!
- Cùng một chỗ xông!
Năm trưởng lão hạch tâm ra sức rống to, khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng, cưỡi Thanh Lân Mã, phóng về phía Sa Xà Tặc cùng Khô Cốt Tặc.
- Giết! Đi theo thiếu chủ, giết sạch bầy khấu!
Những người khác của Lục gia nhao nhao rống to, vài trăm người cùng một chỗ, thanh âm cuồn cuộn, sĩ khí như cầu vồng.
Trái lại bên Khô Cốt Tặc, đại thủ lĩnh nhị thủ lĩnh liên tục bị Lục Minh đánh chết, đã sớm dọa phá mật, nào có dũng khí gì chống cự, nhao nhao lui về phía sau, cực kỳ hỗn loạn.
Mà lúc này, trong mỏ tinh thiết cũng lao ra một nhóm người, khiến cho hai bang đạo phỉ càng thêm hỗn loạn.
Lục Minh xông vào trong đạo phỉ, kiếm quang hiện lên, từng dãy đạo phỉ bị chém giết.
Những đạo phỉ này, hai tay dính đầy máu tươi, đều là người đáng chết, Lục Minh không có chút nương tay nào.
Đạo phỉ ở trong tay hắn, không có chút sức chống cự, hắn thỏa thích thu gặt tánh mạng.
Những nơi Lục Minh đi qua, ngã xuống mảng lớn thi thể. Đây là chiến đấu nghiêng về một phía, đạo phỉ cơ hồ không có sức phản kháng.
Không bao lâu, địa vực này đã ngã đầy thi thể.
Ba bốn trăm đạo phỉ, bị tàn sát không còn.
- Ha ha ha, Sa Xà Tặc và Khô Cốt Tặc bị tiễu diệt, thiếu chủ vạn tuế!
- Thiếu chủ vô địch, thiếu chủ vạn tuế!
Người Lục gia hoan hô rung trời.
Thật lâu sau mới dần dần bình thường lại.
Sau đó lưu lại một ít quét dọn chiến trường, ngũ đại trưởng lão hạch tâm mang theo một nhóm người, cùng Lục Minh trở về Lục gia.
Mà tin tức trận chiến này, cũng nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Phong Hỏa Thành.
Vô số người bị tin tức này dọa sợ.
Đại thủ lĩnh Khô Cốt Tặc Võ Sư ngũ trọng, nhị thủ lĩnh Võ Sư tứ trọng, lại không gánh được một chiêu của Lục Minh, bị Lục Minh nhẹ nhõm chém giết.
Thật quá kinh người.
Trong đó vui vẻ nhất là Lý Bình.
Lục Minh càng mạnh, nàng tự nhiên càng vui vẻ.
Sau đó Lục gia cử hành yến hội long trọng, nhân vật nổi tiếng của Phong Hỏa Thành đều đến.
Bất quá Lục Minh chỉ tùy tiện ứng phó, liền kiếm cớ trở về phòng tu luyện.