Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 76: Ám huyết thạch

Chương Trước Chương Tiếp

Hơn một tháng, tu vi của Lục Minh vượt qua hai cấp, cái tốc độ này đã cực kỳ kinh người rồi.

- Loại chất lỏng này, đối với người khác mà nói là kịch độc, nhưng với ta mà nói, lại là chí bảo, đáng tiếc, đây là có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Lục Minh âm thầm suy nghĩ, sau đó há miệng nhẹ nhàng phun ra, một đạo khí trụ hình thành, như lợi kiếm bắn ra xa mấy mét.

- Võ Sư thất trọng, quả nhiên cường đại, mạnh mẽ hơn Võ Sư ngũ trọng không biết bao nhiêu, hiện tại ta lại giao thủ với Ninh Phong, một chiêu là đủ.

Cảm thụ được chân khí hình rồng lao nhanh trong cơ thể, Lục Minh lộ ra sắc mặt vui mừng.

Soẹt soẹt rè rè...

Đúng lúc này, một âm thanh soẹt soẹt rè rè truyền đến.

Thanh âm là từ trong hố nhỏ truyền ra, nhìn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một con côn trùng từ trong hố nhỏ bò ra.

Côn trùng này to như ngón cái, dài hơn một thước, toàn thân trong suốt như huyết ngọc, răng nanh sắc bén.

Lúc này chứng kiến Lục Minh, tựa hồ chấn động, thân thể uốn éo, nhanh chóng vọt tới nơi xa.

- Đây là... Huyết Tức Trùng!

Lục Minh hơi sững sờ, sau đó cuồng hỉ.

Điển tịch ghi lại, Huyết Tức Trùng chuyên môn lấy Ám Huyết Thạch làm bạn, địa phương Huyết Tức Trùng nghỉ lại, nhất định sẽ có Ám Huyết Thạch.

Không nghĩ tới, cái này trong hồ nước rõ ràng có một con Huyết Tức Trùng.

Lục Minh không chút do dự, trực tiếp vọt tới, theo sát Huyết Tức Trùng.

Huyết Tức Trùng chứng kiến Lục Minh đuổi theo, thân thể uốn éo canh nhanh hơn, nhanh chóng xông về phía trước.

- Muốn đi, nào có dễ dàng như vậy?

Lục Minh mỉm cười, đi nhanh về phía trước, chặt chẽ tìm tại Huyết Tức Trùng về sau.

Ước chừng sau ngàn mét, bỗng nhiên Huyết Tức Trùng chui vào mặt đất, biến mất không thấy gì nữa.

- Không tốt, Huyết Tức Trùng có thể đào đất.

Trong nội tâm Lục Minh nhảy dựng, vội vàng vọt tới, nhưng Huyết Tức Trùng đã không thấy tung tích.

Vù!

Lục Minh nhảy lên một cây đại thụ, ánh mắt nhìn quét bốn phía.

Quả nhiên qua không lâu, ngoài trăm mét, thân ảnh Huyết Tức Trùng từ dưới đất chui ra, nhanh chóng chạy vội.

- Ta không thể đuổi quá sát, như vậy ngược lại sẽ quấy nhiễu nó, khiến cho nó không chạy về hang ổ.

Thân hình Lục Minh lóe lên, nhảy lên một cây đại thụ khác, cứ như vậy tung nhảy ở trên cành cây, thu liễm khí tức, theo sát đằng sau Huyết Tức Trùng.

Một đường trèo đèo lội suối, một mực đi về phía trước hơn mười dặm.

Lúc này, Huyết Tức Trùng ngừng lại, chui xuống mặt đất, biến mất không thấy gì nữa.

- Chẳng lẽ ở chỗ này?

Lục Minh suy nghĩ, không có vội vã lao ra, mà quan sát.

Sau một lúc lâu, vẫn không có động tĩnh, Lục Minh chắc chắc, địa phương Huyết Tức Trùng nghỉ lại, có lẽ chính là chỗ này.

Thân hình Lục Minh khẽ động, đi vào địa phương Huyết Tức Trùng biến mất.

- Xem ra chính là chỗ này, có lẽ Ám Huyết Thạch ở phía dưới.

Hắn lấy ra Hắc Phong Kiếm, coi như cái xẻng bắt đầu đào móc.

Lấy tu vi của Lục Minh, tăng thêm Hắc Phong Kiếm sắc bén, tốc độ đào sơn thạch rất nhanh.

Không bao lâu, liền đào sâu vài thước.

Đúng lúc này, vù… một đạo hồng quang kích xạ ra, chính là Huyết Tức Trùng.

Huyết Tức Trùng lao ra, không có chút dừng lại, nhanh chóng chạy đi.

Lục Minh không thèm để ý đến, tiếp tục đào móc.

Rất nhanh, có mùi thơm nhàn nhạt truyền ra, giống như đàn hương.

Tinh thần Lục Minh chấn động, điển tịch ghi lại, tuy Ám Huyết Thạch gọi là Ám Huyết Thạch, nhưng bản thân không có mùi máu tươi, ngược lại mang theo mùi đàn hương.

Có mùi này phát ra, nói rõ ở đây khẳng định có Ám Huyết Thạch.

Lục Minh càng ra sức đào móc... theo một viên nham thạch bị đào ra, mùi thơm nồng đậm tràn ngập.

Phía dưới, một viên đá to cỡ nắm tay, toàn thân che kín từng đường vân màu máu, xuất hiện ở trước mắt Lục Minh.

Đây chính là Ám Huyết Thạch.

Lục Minh mừng rỡ, lấy Ám Huyết Thạch ra, cẩn thận quan sát.

Đây chính là bảo vật mà Chiến Long Chân Quyết tầng thứ ba, thậm chí tầng thứ tư đều cần.

Nhìn một chút, sau đó thu vào Chí Tôn Thần Điện.

Nhưng sau một khắc, Lục Minh giật mình, bởi vì phía dưới còn có mùi đàn hương tràn ra.

- Chẳng lẽ còn có Ám Huyết Thạch?

Lục Minh mừng rỡ, ra sức đào móc lên.

Quả nhiên, không đào được bao sâu, lại phát hiện một viên Ám Huyết Thạch, to cỡ nắm tay, tản mát ra mùi đàn hương nồng đậm.

- Ha ha ha, vận khí quá tốt!

Lục Minh mừng rỡ, lấy viên Ám Huyết Thạch này ra.

Nhưng phía dưới vẫn còn mùi đàn hương phát ra.

- Còn... Còn có?

Lần này, ngay cả Lục Minh cũng có chút sửng sờ.

Đúng lúc này, Lục Minh giật mình, bởi vì hắn nghe được bốn phía truyền đến tiếng xé gió.

- Có mùi đàn hương, là Ám Huyết Thạch, nhanh lên!

Thanh âm ầm ĩ vang lên, sau đó xuất hiện sáu thân ảnh.

Vù! Vù!...

Giữa rừng núi, sáu thân ảnh kia đột nhiên xuất hiện, vây Lục Minh vào giữa, khí tức trên người không che dấu chút nào bộc phát ra, bao phủ Lục Minh.

Bốn Võ Sư thất trọng, hai Võ Sư lục trọng đỉnh phong.

Sáu người này, nữ có nam có, đều rất trẻ tuổi, ước chừng mười tám mười chín tuổi.

Lúc này, con mắt sáu người lửa nóng nhìn hố to bị Lục Minh đào ra.

- Quả nhiên có Ám Huyết Thạch, tiểu tử, hiện tại ngươi có thể cút, Ám Huyết Thạch ở đây quy chúng ta.

Một thanh niên mũi ưng nhìn về phía Lục Minh, lạnh lùng nói.

- Chư vị, nơi này là ta phát hiện ra trước.

Lục Minh cười nhạt.

- Ngươi phát hiện ra trước thì thế nào? Hiện tại quy chúng ta.

Thanh niên mũi ưng cười lạnh, biểu lộ cao cao tại thượng, hung hăng càn quấy.

- Nguyên lai là muốn đánh cướp, vậy thì xem các ngươi có bổn sự này hay không rồi.

Lục Minh cười nhạt, mây trôi nước chảy.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Thanh niên mũi ưng quát lạnh, sau đó vung trảo chộp tới Lục Minh.

Năm móng vuốt nhọn hoắt, xuyên thẳng ngực Lục Minh.

Oanh!

Lục Minh trực tiếp oanh ra một quyền.

Phanh!

Két sát!

Một tiếng nổ vang, nương theo tiếng két sát, thanh niên mũi ưng kêu thê lương thảm thiết, thân thể lùi lại vài chục bước, tay run rẩy, máu tươi không ngừng chảy ra.

Năm ngón tay của hắn, đã bị Lục Minh đánh gãy.

- Tiểu tử, ngươi thật to gan, ngươi biết chúng ta là người nào không? Chúng ta là đệ tử Thanh Long Viện của Huyền Nguyên Kiếm Phái, ngươi dám tổn thương ta, ngươi chết chắc rồi! Tay của ta!

Thanh niên mũi ưng vừa kêu thảm thiết, vừa gào thét.

- Đệ tử Thanh Long Viện? Khó trách tuổi không lớn lắm, tu vi ngược lại không tệ.

Lục Minh giật mình.

- Ngươi... Ta nhớ ra rồi, ngươi là Lục Minh, Tân Nhân Vương năm nay Lục Minh! Lần trước thí luyện kết thúc, ta xa xa nhìn thấy ngươi.

Đột nhiên có nữ đệ tử kêu lên.

- Cái gì? Hắn là Lục Minh?

Mấy người khác không khỏi kinh hô.

- Không nghĩ tới các ngươi còn có người nhận ra ta.

Lục Minh sờ mũi, cười nhạt nói.

- Lục Minh, tuy ngươi là Tân Nhân Vương, nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu, tranh thủ thời gian tránh ra, sau đó rời đi, sự tình hôm nay coi như không có phát sinh qua, bởi vì Ám Huyết Thạch này, là Diêu Thiên Vũ sư huynh cần, chúng ta cũng là phụng lệnh Diêu Thiên Vũ sư huynh, đang tìm kiếm Ám Huyết Thạch.

Nữ tử kia nói, trong giọng nói tràn đầy tự tin.

Nàng cho rằng, chỉ cần mang ra danh tiếng của Diêu Thiên Vũ, Lục Minh chỉ có thể ngoan ngoãn cút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)