Nghe được lời ấy, đồng tử của Lục Minh trợn to, vội vàng nói:
- Ngươi nói là, năm đó đưa thanh kiếm này cho mẫu thân ta, là ngươi?
- Không sai!
Chu Lâm Sơn vuốt râu, gật đầu nói:
- Ta nhớ năm đó ngoại trừ thanh kiếm này, còn có một dây chuyền thanh đồng.
Lục Minh không còn chút hoài nghi, ôm quyền nói:
- Lục Minh bái kiến Chu gia chủ!
- Ha ha, nhiều năm không thấy, không nghĩ tới ngươi đã lớn như vậy, còn có tu vi cao sâu.
Chu Lâm Sơn cười ha ha, sau đó nói:
- Đi, chúng ta đến bên kia nói chuyện.
Sau đó hai người tới trên sườn núi.
Chu Lâm Sơn và Lục Minh nói sự tình của hắn cùng Lục Vân Thiên.
Nguyên lai, hơn tám năm trước, Chu Lâm Sơn ra ngoài du lịch, có lần đụng phải nguy hiểm, là Lục Vân Thiên cứu hắn.
Về sau hai người tâm đầu ý hợp, trở thành bằng hữu vong niên.
Ước chừng bảy năm trước, Lục Vân Thiên tìm Chu Lâm Sơn, giao cho hắn hai đồ vật.
Là Thiên Tinh Kiếm, còn có một dây chuyền, dặn dò Chu Lâm Sơn, nếu hắn xảy ra chuyện, chờ thêm hai năm, mới âm thầm đưa hai đồ vật này cho Lý Bình.
Lục Minh giật mình, khó trách hai đồ vật này sau khi truyền ra tin Lục Vân Thiên xảy ra chuyện, qua hai năm mới đưa tới.
Trước kia hắn cũng một mực kỳ quái.
- Chu gia chủ, ta muốn biết, cha ta là chết như thế nào? Là bị người nào giết?
Lục Minh nắm chặt hai đấm, trong mắt lộ ra sát cơ.
Lục Vân Thiên đã trước thời gian giao hai đồ vật này cho Chu Lâm Sơn, cũng nói mình sẽ xảy ra chuyện, rất rõ ràng, Lục Vân Thiên nhất định biết người nào muốn đối phó hắn, mới chuẩn bị hậu sự.
Đến cùng là người nào muốn đối phó Lục Vân Thiên? Có lẽ Chu Lâm Sơn biết một ít.
Quả nhiên, Chu Lâm Sơn cau mày, do dự cả buổi, cuối cùng mới nói:
- Lục Minh hiền chất, ngươi cha, có lẽ chưa chết.
Ầm ầm!
Tựa như tiếng sấm vang lên ở trong nội tâm Lục Minh.
- Chưa... chưa chết?
Đồng tử của Lục Minh mở to, sau đó là mừng rỡ.
- Chu... Chu bá phụ, ngươi nói cha ta chưa chết? Vậy hắn ở nơi nào? Sao nhiều năm như vậy không trở về?
Lục Minh run rẩy, ngay cả thanh âm cũng run.
- Nếu ta không đoán sai, Vân Thiên lão đệ, hẳn là bị người khống chế.
Chu Lâm Sơn suy tư nói.
- Khống chế? Ai, rốt cuộc là ai?
Hai mắt Lục Minh đỏ bừng hỏi.
Chu Lâm Sơn cau mày, nửa ngày mới nói:
- Hiền chất, ta cho ngươi biết cũng được, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta, ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không chính là chịu chết, bằng không mà nói, ta tình nguyện không nói cho ngươi, cũng không thể để ngươi đi chịu chết.
Lục Minh hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại, nói:
- Chu bá phụ, ngươi yên tâm, trước khi thực lực của ta đầy đủ, ta nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy ánh mắt Lục Minh kiên định, Chu Lâm Sơn thở dài một tiếng, nói:
- Tốt, ta cho ngươi biết, Vân Thiên lão đệ, rất có thể ở hoàng thành, mà người xuất thủ, hẳn là Thập Phương Kiếm Phái.
- Hoàng thành! Thập Phương Kiếm Phái!
Trong mắt Lục Minh, đột nhiên tản mát ra hào quang kinh người.
Chu Lâm Sơn hoảng sợ, vội vàng nói:
- Hôm nay Liệt Nhật Hoàng Đô, ở dưới Thập Phương Kiếm Phái khống chế, Thập Phương Kiếm Phái càng đứng đầu trong năm đại tông môn của Liệt Nhật đế quốc, ngươi ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ.
- Chu bá phụ yên tâm, ta biết rõ nên làm như thế nào.
Lục Minh hít sâu một hơi nói.
Năm đại tông môn của Liệt Nhật đế quốc, Thập Phương Kiếm Phái xếp thứ nhất, chiếm mảng lớn lãnh địa dồi dào ở trung bộ Liệt Nhật đế quốc, thực lực mạnh, coi như là Huyền Nguyên Kiếm Phái so sánh, cũng kém một mảng lớn.
Hắn tự nhiên sẽ không tùy tiện tiến đến cứu người, nếu không chỉ sợ ngay cả mặt của phụ thân cũng chưa gặp, đã bị người đánh chết.
Thực lực của hắn bây giờ, so với toàn bộ Thập Phương Kiếm Phái, kém không biết bao nhiêu lần.
- Nếu phụ thân thật chỉ bị khống chế, nhiều năm như vậy không bị giết mà nói... thì hiển nhiên, trên người phụ thân có đồ vật Thập Phương Kiếm Phái cần, như vậy kế tiếp, có lẽ sẽ không có chuyện gì!
- Nhưng việc này, ai cũng không thể bảo chứng, thực lực, ta phải tăng thực lực lên nhanh hơn, nếu bây giờ thực lực ta đầy đủ, đại khái có thể trực tiếp giết qua, thẳng hướng hoàng thành, đạp bằng Thập Phương Kiếm Phái.
- Nhưng không bao lâu, phụ thân, không bao lâu, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra.
Lục Minh nắm chặt hai đấm, ánh mắt vô cùng kiên định, trên người tràn đầy chiến ý.
- Vậy là tốt rồi, ai, đều tại ta thực lực không đủ, nhiều năm như vậy, lúc nào cũng nhớ Vân Thiên lão đệ, lại vô lực cứu, hôm nay lại được hiền chất cứu, ta thiếu phụ tử các ngươi thật sự nhiều lắm.
Chu Lâm Sơn thở dài nói.
- Chu bá phụ, này sao có thể trách ngươi, dù sao đối phương là Thập Phương Kiếm Phái, ngươi giúp đưa thanh kiếm này cho chúng ta, ta đã rất cảm kích.
Lục Minh an ủi.
Nhưng Chu Lâm Sơn vẫn thở dài, nửa ngày sau mới hỏi:
- Hiền chất, tiếp đó ngươi định đi đâu?
- Ta định đi Ám Huyết Sơn, đến Ám Huyết Sơn có nhiệm vụ cần làm.
Lục Minh không có giấu diếm nói.
- Ám Huyết Sơn? Cách nơi này không xa, bất quá Ám Huyết Sơn có nhiều Yêu thú, hiền chất nhất định phải cẩn thận, ta phải đưa Đồng Nhi trở về, phụ thân của Đồng Nhi cần Bổ Nguyên Đan cứu trị.
- Hiền chất, có thời gian đến Chu gia chơi!
Chu Lâm Sơn nói.
- Tốt, có thời gian nhất định sẽ tới, hiện tại Lục Minh cáo từ.
Lục Minh ôm quyền hành lễ, sau đó thân hình lóe lên, ở trên sơn đạo chọn một con Thanh Lân Mã, tiếp tục chạy về phía Ám Huyết Sơn.
Nhìn bóng lưng Lục Minh đi xa, ánh mắt Chu Lâm Sơn lộ ra vẻ chờ mong, lẩm bẩm:
- Vân Thiên lão đệ, Lục Minh hiền chất gia nhập Huyền Nguyên Kiếm Phái, tuổi còn nhỏ liền có tu vi bực này, tương lai… thật có thể cứu ngươi ra?
...
Thanh Lân Mã một đường chạy như điên, một mực chạy hơn trăm dặm, Lục Minh mới dừng lại ở trong một sơn cốc.
Lục Minh ngồi trên tảng đá, có hơi chút ngẩn người.
Hơn sáu năm trước, thời điểm hắn vừa mới biết tin tức Lục Vân Thiên gặp chuyện không may, hắn không tin.
Hắn không tin nam tử đội trời đạp đất trong mắt hắn, sẽ chết!
Nhưng theo thời gian trôi qua, Lục Vân Thiên không có tin tức, Lục Minh dần dần tin, cho rằng Lục Vân Thiên thật đã chết.
Nhưng hôm nay, hắn bỗng nhiên biết được, Lục Vân Thiên rất có thể còn sống, nội tâm hắn vô cùng hưng phấn.
- Nếu mẹ biết tin tức này, không biết sẽ cao hứng cỡ nào, không, tạm thời không thể để cho mẹ biết, nếu để cho mẹ biết cha ở trong tay Thập Phương Kiếm Phái, ngược lại sẽ càng thêm lo lắng.
- Cha, ngươi nhất định phải chờ ta, Minh nhi nhất định sẽ cứu ngươi đi ra, Thập Phương Kiếm Phái, Lục Minh ta thề, không quản các ngươi là ai, ta cũng để các ngươi trả giá thật nhiều.
Lục Minh suy nghĩ tung bay, trong đầu hiện ra hình ảnh lúc Lục Vân Thiên vẫn còn.
Không biết qua bao lâu, Lục Minh mới từ trong suy nghĩ phục hồi lại.
Sau đó tâm niệm khẽ động, Lục Minh xuất hiện ở trong Chí Tôn Thần Điện.
Bây giờ hắn ở bình đài thứ hai của Chí Tôn Thần Điện, về phần bình đài thứ ba, đến bây giờ còn không thể đi lên, cũng không biết cần tu vi.
Lục Minh cầm giới chỉ trữ vật của Châu Binh ra.
Trong giới chỉ trữ vật của Châu gia lão tổ, sẽ có cái gì đây?