Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 72: Đánh chết châu binh

Chương Trước Chương Tiếp

- Giết, nhất định phải giết, Lục Minh này tuyệt đối là thiên tài tuyệt đỉnh của Huyền Nguyên Kiếm Phái, nếu bị hắn đào tẩu... Châu gia sẽ có tai hoạ ngập đầu!

Nội tâm Châu Binh rống to, sát cơ trong mắt càng thêm nồng đậm.

Oanh!

Một cỗ khí tức cường đại bộc phát, Châu Binh bộc phát huyết mạch.

Huyết mạch của Châu Binh là một con hồng xà, chính là huyết mạch cấp ba, sau khi bộc phát, có thể tăng thêm ba thành chiến lực.

- Chết đi cho ta! Cương Hỏa Thương Quyết... Hỏa Vũ!

Châu Binh vọt tới Lục Minh, trường thương trong tay nhoáng một cái, lập tức nhiều bông hoa hỏa diễm xuất hiện, bao phủ toàn thân Lục Minh.

- Cực Trí Lưu Quang!

Lục Minh thi triển ra một chiêu tốc độ nhanh nhất trong Lưu Quang Kiếm Pháp, từng đạo kiếm quang chém ra, chém về phía những bông hoa hỏa diễm này.

Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!...

Tiếng giao kích dày đặc vang lên, hỏa tinh bắn ra bốn phía, thân hình Lục Minh liền lùi lại ba bước.

- Thương quyết thật lợi hại, uy lực của thương quyết này, đã vượt qua Lưu Quang Kiếm Pháp của ta hiện tại.

Sắc mặt Lục Minh hơi ngưng trọng.

Hắn đã tu luyện Lưu Quang Kiếm Pháp đến cấp độ thứ năm, chẳng lẽ Châu Binh tu luyện cũng là võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, hơn nữa đã tu luyện đến cấp độ thứ sáu?

Bằng không thì sao có thể mạnh như vậy!

- Cương Hỏa Thương Quyết... Truy Điện!

Thân hình Châu Binh nhoáng một cái, lại một thương đâm về phía Lục Minh.

Một phát này, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, giống như tia chớp, trường thương đâm rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai.

Lục Minh sải bước ra, thi triển Long Xà Bộ, tạm lánh mũi nhọn.

Thử!

- Cương Hỏa Thương Quyết... Lãm Nguyệt!

Một thương thất bại, thương thế của Châu Binh biến đổi, trường thương quét ngang ra.

Trường thương đảo qua, như một vòng loan nguyệt.

Đ-A-N-G...G!

Lục Minh lấy trường kiếm ngăn cản, đồng thời thân hình nhanh chóng thối lui, mượn lực tháo bỏ cỗ lực lượng này.

- Châu Binh này, thực tế chiến lực còn không mạnh bằng Ninh Phong, nhưng dựa vào bộ thương quyết này, thực lực ẩn ẩn trên Ninh Phong rồi.

- Không được, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Lục Minh tâm niệm xoay chuyển.

Lúc này Chu gia đã hoàn toàn rơi vào hạ phong, không thể chờ đợi, bằng không thì đợi những trưởng lão Châu gia kia rảnh tay, cùng một chỗ vây công, hắn cũng phải đau đầu.

Nghĩ tới đây, Lục Minh trực tiếp vọt về phía Châu Binh, đồng thời trên người lóe lên huyết quang.

Huyết mạch bộc phát!

- Chết đi, Cương Hỏa Thương Quyết... Toái Giáp!

Chu Binh vung thương, đâm về phía Lục Minh.

Mũi thương ẩn ẩn có lực lượng phá toái không gian.

Nhưng Lục Minh không quan tâm, hắn chỉ cần né qua mũi thương chính thức là được.

Đ-A-N-G...G!

Trường kiếm chém ra, chặn mũi thương, sau đó cả người Lục Minh dọc theo trường thương trượt về phía trước, oanh ra một quyền.

Đối với trường thương bộc phát ra lực lượng xoay tròn, hoàn toàn không để ý.

Bây giờ Lục Minh là huyết mạch cấp bốn, huyết mạch bộc phát, chiến lực tăng cường bốn thành.

Một quyền này, không thể ngăn cản!

Tuy Châu Binh lấy tay còn lại đánh ra một chưởng, nhưng vội vàng tầm đó, chỉ có thể huy động năm thành chân khí, làm sao có thể ngăn cản được.

Phanh!

Thân thể Châu Binh rung mạnh, lùi lại vài chục bước, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Vù!

Lục Minh chân đạp Long Xà Bộ, một bước bảy trượng, lập tức xuất hiện ở trước người Châu Binh, kiếm quang như Thiên Ngoại Phi Tiên, lóe lên rồi biến mất.

Phốc!

Đầu Châu Binh bay ra ngoài, hắn trừng hai mắt, đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Châu gia lão tổ Châu Binh, hao tổn tâm cơ bố cục, lại bị Lục Minh một kiếm chém giết.

- Châu gia lão tổ này lại có giới chỉ trữ vật, ngược lại tiện nghi ta.

Vừa rồi hắn nhìn rất rõ ràng, trường thương của Châu gia lão tổ là lăng không xuất hiện.

Bất quá ngẫm lại cũng phải, Châu gia lão tổ sống nhiều năm như vậy, nghĩ biện pháp lấy tới một giới chỉ trữ vật là có khả năng.

Lục Minh đi đến trước thi thể Châu Binh, tháo xuống chiếc nhẫn trên ngón tay, thu vào trong Chí Tôn Thần Điện, sau đó lực lượng thôn phệ sinh ra, thôn phệ tinh huyết của Châu Binh.

- Lão tổ!

- Lão tổ chết rồi!

Châu gia lão tổ bị giết, người của Châu gia đại loạn.

- Rống!

- Giết!

Mà bọn người Âm Sơn Tam Quỷ không có Châu gia lão tổ khống chế, lập tức rống to, công kích lung tung.

Bất kể là Châu gia hay Chu gia, bọn họ đều công kích, hoàn toàn không có kết cấu, như mấy dã thú nổi giận.

- Lui!

Lúc này, đám người gia chủ Chu gia Chu Lâm Sơn nhanh chóng lui về sau, sau đó đánh về phía những người khác của Châu gia.

Ánh mắt Lục Minh như điện, nhìn quét bốn phía, cười lạnh nói:

- Châu gia, Lục Minh ta cũng không phải dễ lừa gạt như vậy, lừa gạt ta, phải trả giá thật nhiều.

Vù!

Thân hình nhoáng một cái, Lục Minh trực tiếp đánh về phía mấy trưởng lão của Châu gia.

Phốc! Phốc!

Trưởng lão Châu gia đều có tu vi Võ Sư lục trọng, nhưng căn bản không phải đối thủ của Lục Minh, chỗ kiếm quang đi qua, lưu lại vô số thi thể.

Mà máu tươi của bọn hắn đều bị Lục Minh cắn nuốt.

Sau khi giết mấy trưởng lão Châu gia, Lục Minh không có tiếp tục động thủ, mà thân hình chớp động, chuyên môn thôn phệ tinh huyết những người đã chết trận.

Chỉ cần là Võ Sư trở lên, toàn bộ tinh huyết bị hắn thôn phệ.

Vù vù...

Một cỗ năng lượng từ trong huyết mạch tuôn ra, tràn vào trong cơ thể, bị Lục Minh hấp thu, chuyển hóa thành chân khí.

Sau khi luyện hóa những tinh huyết này, tu vi của Lục Minh tăng lên tới Võ Sư ngũ trọng trung kỳ, chỉ thiếu một bước là có thể tới Võ Sư ngũ trọng hậu kỳ.

Lúc này, chiến đấu cũng tiến vào khâu cuối cùng, lão tổ Châu gia cùng mấy trưởng lão bị Lục Minh đánh chết, còn lại mấy trưởng lão làm sao là đối thủ của đám người Chu Lâm Sơn? Từng cái cũng bị đánh chết.

Đệ tử khác của Châu gia thấy thế, sĩ khí đều không còn, liều mạng chạy trốn.

Trên đường núi để lại vô số thi thể, mùi máu tanh tràn ngập, như nhân gian luyện ngục.

Trận chiến này, Châu gia để lại hơn hai trăm thi thể, mà Chu gia cũng chết trận hơn trăm người.

Bất quá cao tầng Chu gia đều không chết, mà cao tầng Châu gia cơ hồ chết hết.

Có thể tưởng tượng, trải qua trận này, Châu gia tất sẽ bị Chu gia chiếm đoạt.

Bất quá hết thảy, Lục Minh không quan tâm.

Rống! Rống!

Đám người Âm Sơn Tam Quỷ, Từ Phi Vân vẫn còn gào rú, nhưng hiển nhiên đã tiêu hao hết khí lực, xụi lơ trên mặt đất, không lâu liền không còn khí tức.

- Vị thiếu hiệp này, đa tạ cứu giúp.

Chu Lâm Sơn đi tới, nhìn Lục Minh ôm quyền thi lễ, chân thành cảm kích.

Lúc này đây nếu không có Lục Minh ra tay, đánh chết Châu gia lão tổ cùng mấy trưởng lão Châu gia, thì kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược.

Hắn đối với Lục Minh, là chân thành cảm kích.

- Chu gia chủ không cần khách khí, ta cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.

Lục Minh mỉm cười chắp tay.

Chu Lâm Sơn mỉm cười, nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn về phía trường kiếm trên tay Lục Minh, sắc mặt đại biến, nghẹn ngào nói:

- Thiên Tinh Kiếm, sao Thiên Tinh Kiếm lại ở trong tay ngươi?

Lời này vừa nói ra, nội tâm Lục Minh chấn động, trong mắt tinh quang lấp lóe, nói:

- Ngươi làm sao biết danh tự của thanh kiếm này? Chẳng lẽ ngươi nhận thức cha ta?

- Cha ngươi? Chẳng lẽ ngươi là nhi tử của Vân Thiên lão đệ?

Chu Lâm Sơn lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

- Đúng vậy, ta chính là con trai của Lục Vân Thiên.

Lục Minh nhìn chằm chằm Chu Lâm Sơn.

- Ha ha ha, năm đó thanh Thiên Tinh Kiếm này, là ta tự tay đưa cho mẹ ngươi, ta làm sao không biết thanh kiếm này tên gì?

Chu Lâm Sơn cười ha ha, lộ ra vẻ hưng phấn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)