Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 68: Quả hồng mềm?

Chương Trước Chương Tiếp

- Phi Vân Kiếm Pháp, ngươi là đệ tử Phi Vân Tông, dừng tay.

Huyết Thủ Ngô Mạc cả kinh kêu lên.

- Ngươi nói dừng tay liền dừng tay?

Quý công tử cười lạnh, kiếm quang không ngừng, bức Ngô Mạc liên tục rút lui.

Phốc phốc!

Cuối cùng, kiếm quang của quý công tử ở trên cánh tay của Ngô Mạc để lại một vết thương thật dài, máu tươi chảy ròng.

Lúc này quý công tử mới thu kiếm, ngạo nghễ nói:

- Lần này chỉ cho ngươi chút giáo huấn, tiếp theo, chính là chết! Nhớ kỹ, ta là đệ tử hạch tâm Phi Vân Tông Từ Phi Vân, cái gì Huyết Thủ? Ở trong mắt Phi Vân Tông ta chỉ là đồ bỏ đi.

- Nguyên lai là đệ tử hạch tâm Phi Vân Tông, khó trách thực lực mạnh như vậy, Ngô Mạc này thật là tìm tai vạ.

Lục Minh giật mình, sau đó lắc đầu mỉm cười.

Ở phía đông Liệt Nhật đế quốc, Huyền Nguyên Kiếm Phái tự nhiên là bá chủ chí cao vô thượng.

Nhưng trừ Huyền Nguyên Kiếm Phái, kỳ thật còn có một ít tông phái khác, những tông phái này so với Huyền Nguyên Kiếm Phái kém không biết bao nhiêu, nhưng so với tán tu, hoặc tiểu gia tộc mà nói, lại mạnh hơn rất nhiều.

Phi Vân Tông chính là một tông môn như vậy.

- Ngươi...

Bị một thanh niên chừng hai mươi tuổi ở trước mặt mọi người miệt thị, sắc mặt Ngô Mạc khó coi, lúc xanh lúc trắng, nhưng muốn hắn phát tác với Từ Phi Vân, hắn lại không dám.

Vì vậy hắn nhìn về phía Lục Minh, âm lãnh nói:

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi lắc đầu cười cái gì? Là cười nhạo ta sao? Chỉ bằng thằng chó con như ngươi, cũng dám cười nhạo ta? Ta làm thịt ngươi.

Hô!

Sau đó hắn đánh về phía Lục Minh một chưởng.

Ở trên người Từ Phi Vân ném đi mặt mũi, vậy thì ở trên người Lục Minh tìm về.

Ánh mắt Lục Minh trầm xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, nhìn bàn tay của Ngô Mạc, vẫn không nhúc nhích.

- Chịu chết đi!

Khóe miệng Ngô Mạc xẹt qua nụ cười âm lãnh.

- Tiểu tử này sợ choáng váng rồi sao.

Một người trong Âm Sơn Tam Quỷ lắc đầu nói.

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang bùng lên, kiếm quang tuyết trắng trảm phá không khí, nhanh hơn kiếm quang của Từ Phi Vân vừa rồi, cũng càng lạnh hơn.

Phốc phốc!

Huyết quang tung tóe, tùy theo mà đến là tiếng kêu thê lương thảm thiết của Ngô Mạc.

- Ah, tay của ta!

Ngô Mạc kêu thảm lui về phía sau, một bàn tay của hắn đã không cánh mà bay.

Bàn tay của hắn, đương nhiên là bị Lục Minh chém đứt.

Kiếm thật nhanh, thủ đoạn thật độc ác.

Trong đại điện, nội tâm những người khác run lên, tất cả đều ngưng trọng nhìn Lục Minh.

Thoạt nhìn mới mười lăm mười sáu tuổi mà thôi, lại có thể một kiếm chặt đứt tay Huyết Thủ Ngô Mạc, thực lực thật đáng sợ.

- Ah, ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?

Ngô Mạc thê lương kêu to.

- Huyền Nguyên Kiếm Phái Lục Minh, nếu ngươi muốn báo thù, có thể đi Huyền Nguyên Kiếm Phái tìm ta, hiện tại, cút!

Lục Minh quát.

- Cái gì? Huyền Nguyên Kiếm Phái!

Những người khác đều kinh hãi, sau đó lộ ra vẻ chợt hiểu.

Nguyên lai là đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái, khó trách có thực lực như vậy.

Ngay cả Từ Phi Vân, vẻ mặt vốn kiêu ngạo, lúc này cũng trung thực xuống.

- Đệ tử Huyền Nguyên Kiếm Phái, ha ha, ta nhận thua.

Ngô Mạc cười thảm.

Huyền Nguyên Kiếm Phái đối với hắn mà nói, chính là cự vô bá, nếu hắn không muốn chết, đời này không có khả năng tìm Lục Minh báo thù.

Ngô Mạc nhặt lên tay đứt của mình, chật vật chạy ra khỏi đại điện, biến mất không thấy gì nữa.

- Huyền Nguyên Kiếm Phái sao?

Trên đại điện, ánh mắt Nhị trưởng lão lập loè bất định, không biết suy nghĩ cái gì.

- Ha ha, nguyên lai là thiếu niên anh kiệt của Huyền Nguyên Kiếm Phái, thất kính thất kính.

Lão giả tóc trắng đầu tiên ôm quyền, khách khí nói.

Sau đó mấy người khác cũng nhao nhao đứng dậy ôm quyền.

Lục Minh mỉm cười hoàn lễ, sau đó ngồi xuống.

- Ha ha, không nghĩ tới còn có anh kiệt của Huyền Nguyên Kiếm Phái, ta không biết Nhiệm Vụ Bài của Châu gia cũng bị Huyền Nguyên Kiếm Phái thu thập, bất quá như vậy càng tốt, lúc này đây nắm chắc của chúng ta lại càng lớn, tốt rồi, bây giờ chúng ta lên đường đi.

Chu Xuyên cười nói.

Mọi người gật đầu, đi theo Châu Xuyên ra Châu gia.

Ở bên ngoài, người của Châu gia đã chuẩn bị xong.

Một chiếc xe ngựa, mấy chục hộ vệ Châu gia, mặt khác còn có hơn mười con Thanh Lân Mã.

- Trên xe ngựa là đại tiểu thư Châu gia ta.

Châu Xuyên nói.

Mọi người gật đầu, cỡi Thanh Lân Mã, Chu Xuyên hô “xuất phát, hơn mười con Thanh Lân Mã hí vang, đoàn người lao nhanh về phía Ám Huyết Sơn.

Châu Xuyên cùng một chỗ đồng hành.

Càng Không Thành cách Ám Huyết Sơn khoảng chừng hơn mười ngày lộ trình.

Mọi người ban ngày chạy đi, buổi tối nghỉ ngơi.

Đảo mắt liền qua ba ngày.

Ba ngày này rất bình tĩnh, bởi vì tới gần Ám Huyết Sơn mới là nguy hiểm nhất.

Bởi vì tới gần Ám Huyết Sơn, địa thế hoang vu, mới có các loại cường đạo, mã tặc...

Ngày thứ tư, đêm khuya.

Lục Minh khoanh chân ngồi trong một lều vải tu luyện.

- A!

Đột nhiên, có tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, ở trong đêm khuya yên tĩnh, lộ ra cực kỳ đột ngột.

Vù!

Lục Minh lập tức mở hai mắt, như làn gió bình thường xông ra ngoài.

Vù! Vù!...

Hiển nhiên, không chỉ hắn, những người khác cũng bị kinh động, nhao nhao phóng về nơi phát ra thanh âm.

Đó là một lều vải cực lớn, xe ngựa của đại tiểu thư Châu gia ngừng ở chỗ này.

Lục Minh, Âm Sơn Tam Quỷ, Từ Phi Vân… cơ hồ đồng thời đi tới.

Ngoài lều vải, một thân ảnh ngã xuống ở chỗ đó.

Lại là lão giả tóc trắng, bất quá lúc này, trái tim hắn bị đoản thương xuyên thủng, đã không có bất luận khí tức gì.

Mọi người nhíu mày.

Mấy ngày nay mọi người đã nhận thức, lão giả này tên Trần Tín, sử dụng một thanh đoản thương.

Mà bây giờ, lão giả này lại bị đoản thương của mình xuyên thủng trái tim.

- Xảy ra chuyện gì?

Châu Xuyên vội vàng chạy đến, thấy một màn như vậy không khỏi biến sắc.

- Phúc bá, xảy ra chuyện gì?

Châu Xuyên kêu lên.

Trong lều vải đi ra một lão giả lưng còng, lúc này run run rẩy rẩy, nói:

- Hồi bẩm Nhị trưởng lão, thuộc hạ cũng không biết xảy ra chuyện gì? Vừa rồi đột nhiên nghe được tiếng hét thảm, bị hù đến không dám ra xem xét, sau đó các ngươi đã tới.

- Ở đây cơ hồ không có dấu vết đánh nhau, mà tu vi của Trần Tín tuy không cao lắm, nhưng cũng là Võ Sư ngũ trọng đỉnh phong, người nào có thể làm cho Trần Tín cơ hồ không có sức phản kháng, dùng đoản thương của hắn đánh chết hắn?

Sắc mặt lão đại của Âm Sơn Tam Quỷ ngưng trọng nói.

Mấy người khác cũng cau mày, đang suy tư.

- Có phải là người của Chu gia hay không?

Bỗng nhiên Châu Xuyên biến sắc nói.

- Chu gia, Chu gia gì?

Từ Phi Vân hỏi.

- Cái này... Ta cũng không gạt chư vị, Châu gia chúng ta, có một đối thủ một mất một còn là Chu gia, Chu gia và Châu gia tranh đấu gay gắt vài thập niên rồi, ai cũng muốn diệt đối phương, lúc này đây, nếu Chu gia biết lão tổ Châu gia ta trọng thương, phái người đến đây ngăn cản chúng ta hộ tống đan dược, cũng không phải không có khả năng.

Châu Xuyên giải thích.

- Lại có chuyện như vậy? Châu Nhị trưởng lão, thời điểm Châu gia các ngươi phát nhiệm vụ cũng không nói rõ chuyện này, hiện tại lăng không nhiều ra một Chu gia, tính nguy hiểm thẳng tắp bay lên, không được, ta xem nhiệm vụ này còn cần thương thảo.

Lão đại Âm Sơn Tam Quỷ biến sắc nói.

- Không sai!

Từ Phi Vân cũng gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)