Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 67: Ngưu quỷ xà thần

Chương Trước Chương Tiếp

- Nhiệm vụ hộ tống? Thù lao lại đạt tới mươi vạn lượng bạc, hơn nữa cũng tiến về Ám Huyết Sơn.

Nhìn một hồi, con mắt Lục Minh sáng ngời.

Hắn chứng kiến một nhiệm vụ hộ tống, do Càng Không Thành Châu gia phát ra, hộ tống một người tiến về Ám Huyết Sơn, thù lao mươi vạn lượng bạc.

- Là cái này rồi.

Không chút do dự, Lục Minh quyết định tiếp nhiệm vụ này.

Bởi vì vừa lúc tiện đường.

Sau đó Lục Minh đi về phía một quầy hàng, đăng ký hai nhiệm vụ hắn muốn tiếp.

- Đây là Nhiệm Vụ Bài do Châu gia phát ra, xin ngươi cất kỹ.

Trên quầy là nữ tử trẻ tuổi nụ cười ngọt ngào, giao cho Lục Minh một tấm thiết bài, trên thiết bài viết một chữ “Châu.

- Cảm ơn.

Lục Minh tiếp nhận thiết bài, mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.

Hai giờ sau, trên đường lớn trước sơn môn Huyền Nguyên Kiếm Phái, Lục Minh cưỡi Thanh Lân Mã rời đi.

Năm ngày sau, Lục Minh phong trần mệt mỏi đi tới Càng Không Thành.

Càng Không Thành, cực kỳ hùng vĩ, là một thành trì trên trung đẳng, lớn hơn Phong Hỏa Thành gấp bội.

Trên đường cái, người đến người đi, cực kỳ phồn hoa.

Châu gia, được xưng đệ nhất gia tộc của Càng Không Thành.

Bất quá Lục Minh không có vội vã đi Châu gia, bởi vì thời gian quy định là ngày mai, còn một ngày, không gấp.

Lục Minh tìm một khách sạn tắm rửa, lại ở Càng Không Thành dạo một vòng, du ngoạn phong thổ, ngày hôm sau hắn mới đi về phía Châu gia.

Châu gia, tường viện cao ngất, hùng vĩ hơn Lục gia rất nhiều.

- Đứng lại, đây là phủ đệ Châu gia, người không có phận sự, không được đi vào.

Ngoài cửa lớn Châu gia, có bốn tráng hán thủ hộ, lúc này ngăn cản Lục Minh.

Bốn tráng hán này, tu vi đều là Võ Sĩ cửu trọng.

- Ta là tới hoàn thành nhiệm vụ.

Lục Minh cười cười, lấy ra Nhiệm Vụ Bài do Châu gia tuyên bố.

- Ân.

Tráng hán đứng đầu cầm qua xem xét, có chút kinh ngạc nhìn Lục Minh, tựa hồ kinh ngạc Lục Minh tuổi trẻ.

- Ngươi đi theo ta.

Tráng hán cầm đầu trả Nhiệm Vụ Bài lại cho Lục Minh, quay người đi vào trong.

Lục Minh đuổi kịp.

Lách đông lách tây, đi tới một đại điện.

Đi vào đại điện, phát hiện hai bên đại điện đã ngồi một ít người.

Tổng cộng bảy người.

Bảy người này, muôn hình muôn vẻ, tất cả không giống.

Ở bên phải đại điện ngồi ba người, hai nam một nữ, niên kỷ đều khoảng năm mươi, trên thân ba người mặc áo đen có đầu lâu, tản ra khí tức âm trầm.

Ở bên trái, trên nhất ngồi một tráng hán bốn mươi năm mươi tuổi, mái tóc màu đỏ.

Bên cạnh tráng hán là một nam một nữ, nam là lão giả tóc hoa râm, nữ là một phu nhân trung niên chừng ba mươi tuổi.

Phía dưới cùng nhất là một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi, nam tử nàyầm trường kiếm, như một quý công tử.

Lục Minh vừa đến, bảy người trong đại điện đồng loạt nhìn qua.

Khi thấy niên kỷ của Lục Minh, cả đám lộ ra thần sắc xem thường.

- Vị thiếu hiệp này, bọn họ đều là người nhận nhiệm vụ, ngươi chờ một lát, chủ nhân nhà ta sẽ tới ngay.

Thủ vệ nói.

- Được!

Lục Minh gật đầu đi vào, ngồi ở dưới tay ba người mặc áo thêu khô lâu.

- Lại đến một tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh, muốn tiền muốn điên rồi sao, lại chạy tới nhận nhiệm vụ này.

Lúc này, một tiếng cười nhạo truyền ra, đến từ tráng hán tóc đỏ.

Con mắt Lục Minh lóe lên ánh sáng, nhìn về phía tráng hán tóc đỏ, sau đó cười nhạt, không có để ý.

- Thực không có trứng!

Tráng hán tóc đỏ cười nhạo.

Những người khác thấy Lục Minh ngay cả cãi lại cũng không dám, nhao nhao lộ ra vẻ khinh thường.

- Ha ha ha!

Lúc này, có tiếng cười to truyền đến.

Một đại hán chừng bốn mươi tuổi đi vào, ôm quyền nói:

- Để cho chư vị đợi lâu, ta là Nhị trưởng lão Châu gia, Châu Xuyên, bái kiến chư vị.

- Nhị trưởng lão khách khí!

Những người này ôm quyền đáp.

Chu Xuyên đi đến trên đại điện, nói:

- Được rồi, lần này Châu gia tổng cộng phát tám tấm Nhiệm Vụ Bài, hiện tại người đã đến đủ, ta liền nói đơn giản nhiệm vụ.

- Không dối gạt chư vị, lúc này đây chủ yếu là bởi vì lão tổ Châu gia bị trọng thương ở Ám Huyết Sơn, cần máu tươi của đệ tử trực hệ Châu gia thay máu cứu mạng, còn cần một viên Bổ Nguyên Đan, cho nên nhiệm vụ chủ yếu là hộ tống Châu gia đại tiểu thư cùng với Bổ Nguyên Đan trong tay nàng tiến về Ám Huyết Sơn.

- Bởi vì đường xá tiến về Ám Huyết Sơn có rất nhiều cường đạo, mã tặc... cho nên cần các vị hộ tống, chỉ cần đưa người và đan dược đến tay lão tổ Châu gia ở Ám Huyết Sơn là được, thù lao mỗi người mươi vạn lượng bạc.

- Chư vị có vấn đề gì không?

Ánh mắt Châu Xuyên nhìn qua tám người.

- Có vấn đề, đương nhiên là có vấn đề.

Đại hán tóc đỏ đứng dậy, bỉu môi nói:

- Nhị trưởng lão, tám người cùng một chỗ hộ tống, ta muốn hỏi một chút, các ngươi có kiểm tra thực lực của những người này hay không?

Chu Xuyên sững sờ nói:

- Này thật không có, bất quá các hạ là Huyết Thủ Ngô Mạc, mà ba vị này là Âm Sơn Tam Quỷ đại danh đỉnh đỉnh, danh chấn phạm vi mười đại thành, ai không biết, ai không hiểu.

- Thực lực của Âm Sơn Tam Quỷ ta tự nhiên tinh tường, ta là sợ trong đó có người thật giả lẫn lộn, không có thực lực gì, ăn uống miễn phí, cũng có thể kiếm mươi vạn lượng bạc, ta thấy không bằng như vậy đi? Nhiệm vụ này do ta và Âm Sơn Tam Quỷ phụ trách là được, những người khác cút, bạc của bọn hắn bốn người chúng ta chia, như vậy không phải được.

Ngô Mạc cười lạnh nói.

- Phanh!

Ngô Mạc vừa dứt lời, quý công tử kia vỗ bàn, mặt lạnh nói:

- Ngô Mạc, ngươi bảo ai cút?

- Hắc hắc!

Ngô Mạc cười lạnh nói:

- Bảo ngươi đấy, ngươi nghe không hiểu sao? Hừ, hai tiểu tử miệng còn hôi sữa, cũng muốn mượn lực của Huyết Thủ Ngô Mạc ta, lợi nhuận mười vạn lượng bạc, không có cửa đâu.

Nói xong, ánh mắt quét qua Lục Minh, khinh thường nói.

Sắc mặt của quý công tử triệt để lạnh xuống, âm thanh lạnh lùng nói:

- Huyết Thủ Ngô Mạc, ta xem ngươi là không muốn đôi tay này.

Vù!

Đột nhiên Ngô Mạc đứng dậy, lạnh lùng âm hiểm nhìn quý công tử, nói:

- Chỉ bằng một câu nói kia của ngươi, hôm nay ta muốn phế ngươi.

Hô!

Vừa dứt lời, Ngô Mạc đập về phía quý công tử một chưởng, trong quá trình bàn tay đánh ra, nhanh chóng trở nên đỏ bừng, mùi máu tanh tràn ngập.

- Huyết Thủ Ấn thật lợi hại, Huyết Thủ Ấn của Ngô Mạc lại nâng cao một bước rồi.

Lão giả tóc hoa râm biến sắc nói.

- Võ Sư lục trọng sơ kỳ, võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm, bất quá mới tu luyện đến cấp độ thứ ba, thông hiểu đạo lí.

Ánh mắt Lục Minh có chút nhếch lên, tu vi của Ngô Mạc vừa xem hiểu ngay.

- Muốn chết!

Khanh!

Quý công tử quát lạnh, trường kiếm ra khỏi vỏ, như tia điện đâm về phía Ngô Mạc.

Tốc độ cực nhanh, làm cho Ngô Mạc hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau, mới né được một kiếm này.

Nhưng ngay sau đó, từng đạo kiếm quang không ngớt không dứt bao phủ về phía Ngô Mạc.

Kiếm quang lóng lánh, như hành vân lưu thủy.

- Võ Sư lục trọng trung kỳ, kiếm pháp Hoàng cấp hạ phẩm cấp độ thứ tư.

Ánh mắt Lục Minh khẽ động.

Không nghĩ đến tu vi của quý công tử này còn không kém.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)