Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 63: Bạo linh đan

Chương Trước Chương Tiếp

Oanh!

Trên người Lục Minh bộc phát ra khí tức cường đại, chân khí bành trướng, tóc dài bay lên.

Giờ khắc này, khí tức của Lục Minh không thua Ninh Phong.

Vừa rồi cùng Ninh Phong đại chiến, Lục Minh chỉ thi triển ra năm thành thực lực mà thôi.

Mà bây giờ, mười thành.

Đ-A-N-G...G!

Hai người hung hăng đụng vào nhau, chiến kiếm tương giao, hỏa tinh văng khắp nơi, từng đạo kiếm khí sắc bén đâm rách không khí, kích xạ ra bốn phương tám hướng.

Phanh! Phanh!

Sau một kích, hai người đồng thời lui về phía sau vài bước.

- Đáng giận, giết!

Ninh Phong rống to, lại đánh về phía Lục Minh.

- Chiến!

Con mắt Lục Minh sáng như điện, tóc dài tung bay, trên người tản mát ra chiến ý ngập trời, bước chân trùng trùng điệp điệp đạp mạnh, đánh về phía Ninh Phong.

Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!...

Hai người không ngừng oanh kích, kiếm khí bay lên, tung hoành thiên địa, mạnh tới cực điểm.

Đảo mắt đã hơn mười chiêu, hai người bất phân thắng bại.

- Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng? Lục Minh này làm sao lại mạnh như vậy?

Trong nội tâm Ninh Phong khiếp sợ đến không cách nào hình dung.

Lấy tu vi Võ Sư thất trọng của hắn, lại thêm kiếm pháp Hoàng cấp thượng phẩm lấy tốc độ tăng trưởng, đã tu luyện đến cấp độ thứ năm.

Có thể nói xuất kiếm như gió, nhanh như thiểm điện.

Nhưng Lục Minh lại có thể hoàn toàn ngăn cản, không chỉ chân khí không thua hắn, ngay cả tốc độ kiếm pháp cũng không chênh lệch.

Hắn nào biết đâu rằng, Lục Minh tu luyện là công pháp Thần cấp, chân khí hùng hậu ngưng luyện gấp ba lần chân khí bình thường.

Từ lúc Chiến Long Chân Quyết chỉ là tầng thứ nhất, Lục Minh có thể vượt qua một cấp bậc chém giết đối thủ.

Mà bây giờ Chiến Long Chân Quyết càng tiến một bước, tu luyện đến tầng thứ hai, cho dù Ninh Phong cao hơn Lục Minh hai cấp, cũng không cách nào chiến thắng Lục Minh.

Không chỉ Ninh Phong, bốn phía Chu Tước Đài, tất cả người đang xem cuộc chiến đều khiếp sợ.

Lục Minh lại có thể chiến ngang tay với Ninh Phong đã đột phá Võ Sư thất trọng, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Cả đám ngừng thở, nhìn chằm chằm trên chiến đài, sợ quấy rầy hai người kia.

Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!

Trên Chu Tước Đài, hai người tiếp tục đại chiến.

- Võ Sư thất trọng quả nhiên không tệ, bất quá chỉ cần ta bộc phát huyết mạch, có thể lập tức chiến thắng, nhưng hiện tại không phải lúc, hơn nữa thời gian Võ Sư cảnh bộc phát huyết mạch chỉ có hai phút, hai phút thoáng qua, Ninh Phong không phải đối thủ của ta.

Trong nội tâm Lục Minh đang suy tư.

Hai thân ảnh không ngừng giao thoa ở trên Chu Tước Đài, kiếm khí kích xạ.

Rất nhanh đã đại chiến trăm chiêu.

Mà lúc này, huyết quang trên người Ninh Phong nhanh chóng tiêu tán.

Huyết mạch bộc phát đã đến giờ rồi.

- Không tốt!

Trên khán đài, Ninh Không biến sắc.

Đ-A-N-G...G!

Trên Chu Tước Đài, hai người lại giao kích lần nữa.

Phanh!

Lúc này đây Ninh Phong bị đánh bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu tươi.

- Ninh Phong bị thương!

Hiện trường xôn xao, khiếp sợ nhìn trên đài.

- Ninh Phong bộc phát huyết mạch đã đến giờ, xem ra Ninh Phong phải bại.

- Ninh Phong lại không phải đối thủ của Lục Minh, thật quá khó tin.

- Các ngươi có phát hiện không, Lục Minh còn chưa bộc phát huyết mạch!

- Cái gì? Hình như là thật, vừa rồi ta còn không chú ý tới điểm này, quá kinh người.

- Thiên tài, thiên tài tuyệt đỉnh, Lục Minh đâu phải cuồng vọng tại đại, hắn rõ ràng là có vốn liếng này!

Bốn phía Chu Tước Đài, bất kể là đệ tử mới, hay đệ tử cũ, hoặc trưởng lão đều khiếp sợ nghị luận.

- Lục Minh sư huynh cố gắng lên, ngươi là lợi hại nhất!

Bàng Thạch hưng phấn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, vung vẩy cánh tay hô to.

- Lục Minh sư huynh uy vũ!

Ngay sau đó, có đệ tử khác hô lên.

Những người này đều là đệ tử mới nhập môn, bọn họ chứng kiến Lục Minh mạnh như vậy, không khỏi cảm thấy tự hào.

Đệ tử cũ rất giỏi sao? Đệ tử mới chúng ta cũng có thể đánh bại các ngươi!

Giờ khắc này, Lục Minh trở thành thần tượng trong lòng rất nhiều người.

- Người này…

Hoa Trì thì thào, sâu trong đôi mắt nhiều hơn một tia kính nể.

Hắn tâm cao khí ngạo, thời điểm vừa nhìn thấy Lục Minh, tuyên bố tương lai sẽ đả bại đối phương.

Nhưng hiện tại, hắn biết rõ, thiên phú của Lục Minh, không phải hắn có thể sánh được.

Trên khán đài, Nguyễn Minh Tuệ cùng Phong Vũ khẽ nhếch miệng, sững sờ nhìn xem.

Đặc biệt là Nguyễn Minh Tuệ, một tháng trước, Lục Minh phát ngôn bừa bãi, muốn ở một tháng sau khiêu chiến Ninh Phong, trong nội tâm nàng cũng có chút không thích, cho rằng Lục Minh quá tự đại.

Nhưng hiện tại nàng minh bạch, là nàng sai rồi, Lục Minh không phải tự đại, hắn là tự tin, hơn nữa hắn có vốn liếng tự tin.

- Khanh khách, Ninh Không, xem ra con trai bảo bối của ngươi sắp bại.

Trên khán đài, Mục Lan vui vẻ nở nụ cười, cười đến run rẩy hết cả người.

- Vậy sao? Thắng bại còn chưa phân đâu?

Ninh Không nắm chặt hai đấm, ánh mắt lộ ra sát cơ, lạnh lùng nói.

- Cái gì?

Trong nội tâm Mục Lan không khỏi sinh ra dự cảm bất hảo.

Trên Chu Tước Đài.

- Ninh Phong, thời gian huyết mạch bộc phát đã đến, hiện tại, ta tiễn ngươi lên đường!

Lục Minh nhàn nhạt nhìn Ninh Phong.

- Ha ha ha, Lục Minh, ngươi muốn đánh bại ta, ngươi nằm mơ, là ngươi bức ta!

Ninh Phong cười to, sau đó tay khẽ động, liền xuất hiện một viên đan dược, nhanh chóng nuốt xuống.

Oanh!

Sau khi Ninh Phong nuốt viên đan dược kia, trên người đột nhiên bộc phát ra khí tức mạnh mẽ, cổ khí tức này vừa cường đại, lại bạo ngược.

So với vừa rồi, trọn vẹn tăng lên gấp đôi.

- Lục Minh, chịu chết đi!

Ninh Phong gào rú, hai mắt sung huyết, chân bước ra, một tiếng nổ vang, ngay cả đài chiến đấu cũng chấn động, thân hình hóa thành cuồng phong đánh về phía Lục Minh.

- Không thể đón đỡ!

Trong mắt Lục Minh hiện ra vẻ ngưng trọng, thi triển Long Xà Bộ tránh né.

Nhưng vẫn chậm một bước, kiếm khí của Ninh Phong quét ngang đến.

Phanh!

Lục Minh lấy trường kiếm cứng rắn ngăn cản, một cỗ lực lượng sắc bén cuồng bạo vọt tới, thân hình không khỏi trượt ra sau hơn mười mét.

- Bạo Linh Đan, Ninh Không, các ngươi hèn hạ, lại sử dụng Bạo Linh Đan, trận luận võ này đã không công bình, đến đây là kết thúc.

Trên khán đài, Mục Lan đứng bật dậy, sắc mặt khó coi quát.

- Mục Lan, ngươi muốn làm gì? Trên Chu Tước Đài là sinh tử chiến, không có nói không cho sử dụng đan dược!

Ninh Không cũng đứng dậy, cười lạnh nói.

- Sử dụng đan dược, có mất công bằng, còn nói gì sinh tử chiến một trận.

Mục Lan quát lạnh, muốn lao về phía Chu Tước Đài.

Nhưng trên người Ninh Không bộc phát ra khí tức cường đại, khóa chặt Mục Lan, cười lạnh nói:

- Mục Lan, Chu Tước Đài sinh tử chiến, người ngoài không được nhúng tay, chẳng lẽ ngươi muốn phá hư môn quy.

- Đáng giận! Hèn hạ!

Mục Lan cắn chặt hàm răng, mắt hạnh trừng trừng, nhưng bị Ninh Không phong tỏa.

Lúc này, trên Chu Tước Đài, Ninh Phong đã khởi xướng tiến công cuồng bạo.

- Lục Minh, chịu chết đi, Phong Ma Kiếm Pháp... Phong Trảm Thiên Hạ.

- Phong Ma Kiếm Pháp... Cụ Phong Cuồng Diệt.

Kiếm khí cuồng bạo xé rách hết thảy ngăn cản, phá không sát phạt, chém thẳng tới đầu Lục Minh.

- Lực lượng tăng gấp hai, chỉ có thể trước tránh mũi nhọn, tìm cơ hội phản sát!

Thân hình Lục Minh khẽ động, thi triển Long Xà Bộ, vừa lấy bộ pháp tránh né, vừa ngăn cản kiếm khí chém về phía hắn.

Oanh! Oanh!

Liên tục bảy tám chiêu, Lục Minh không ngừng lui về phía sau.

Lục Minh hoàn toàn không phải đối thủ, bị áp chế, khóe miệng chảy xuống từng tia máu tươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)