Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 57: Tháng sau chiến một trận

Chương Trước Chương Tiếp

- Ninh Phong, muốn đối phó ta, lại dùng lý do thấp kém như vậy sao? Có cần chúng ta đi tìm Chấp Pháp trưởng lão, nhìn xem ta đến cùng có tội hay không không?

Lục Minh khinh thường nhìn Ninh Phong.

- Việc nhỏ như thế, không cần tìm Chấp Pháp trưởng lão?

Ninh Phong cười lạnh nói.

- Ninh sư huynh, cái này là ngươi không đúng, ta cũng là đệ tử mới nhập môn, vừa mới tham gia thí luyện, trong thí luyện, lẫn nhau sát phạt là bình thường, ta chứng kiến một sư huynh bị người Đoan Mộc gia giết, sao Ninh sư huynh không dẫn người đi đuổi bắt đệ tử Đoan Mộc gia kia?

Lúc này, Bàng Thạch đi ra, sờ đầu, vẻ mặt chất phác nói.

- Đúng vậy, Ninh Phong, ngươi đại nghĩa như vậy, đi bắt người Đoan Mộc gia, chỉ ở chỗ này hô to gọi nhỏ, không chê mất mặt sao?

Phong Vũ đứng ở bên người Lục Minh nói.

Này để cho sắc mặt Ninh Phong khó coi, bảo hắn đi bắt đệ tử Đoan Mộc gia, điều này sao có thể?

Lập tức có chút bất thiện nhìn về phía Bàng Thạch, quát lớn:

- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Dám nói chuyện với ta như vậy? Cút sang một bên.

Sau đó lại nhìn về phía Nguyễn Tuệ, quát:

- Nguyễn Tuệ, nhanh tránh ra cho ta.

- Ninh Phong, có bản lĩnh, thì đánh bại ta, bằng không mơ tưởng động Lục Minh một cọng tóc gáy!

Thái độ của Nguyễn Tuệ cực kỳ kiên quyết.

Thái độ của Nguyễn Tuệ kiên quyết như thế, để cho sắc mặt Ninh Phong âm tình bất định, lại nhìn về phía Lục Minh, nói:

- Lục Minh, ngươi tính toán Tân Nhân Vương gì, chỉ biết trốn ở sau lưng nữ nhân?

- Ninh Phong, ngươi nhập môn 4~5 năm đi à nha? Cũng không biết xấu hổ nói, không bằng như vậy, ngươi và Lục Minh, một năm sau chiến một trận, như thế nào?

Nguyễn Tuệ nói.

- Nguyễn sư tỷ, không cần một năm? Một tháng là đủ!

Lục Minh sải bước ra, trực diện Ninh Phong nói:

- Ninh Phong, hiện tại ta khiêu chiến ngươi, một tháng sau, trên Chu Tước Đài, sinh tử chiến một trận, ngươi có dám không?

Âm thanh của Lục Minh trong trẻo, truyền ra rất xa, lại đưa tới một mảnh xôn xao.

- Cái gì? Lục Minh muốn khiêu chiến Ninh Phong? Hơn nữa ở một tháng sau, hắn không phải muốn chết sao?

- Ninh Phong đã đạt tới Vũ Sư lục trọng đỉnh phong, nghe nói cách Vũ Sư thất trọng chỉ có một bước ngắn, hơn nữa khổ tu một môn võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm gần năm năm, đã đạt tới cấp độ thứ năm xuất thần nhập hóa, Lục Minh này rõ ràng dám ở một tháng sau khiêu chiến Ninh Phong?

- Đúng vậy, Lục Minh này tối đa Vũ Sư tứ trọng mà thôi, một tháng muốn đánh bại Ninh Phong, không có khả năng, quá tự đại, ta xem hắn là sau khi đạt được Tân Nhân Vương, có chút mù quáng tự tin.

- Không biết tự lượng sức mình!

Nghị luận, đại đa số đều là đệ tử cũ, đều cảm thấy Lục Minh quá tự đại.

ánh mắt Ninh Phong lóe lên, lộ ra vẻ vui mừng nói:

- Lục Minh, ngươi muốn ở một tháng sau khiêu chiến ta?

- Đúng vậy, ngươi, có dám không?

Lục Minh nói.

- Ha ha ha, có cái gì không dám, ta tiếp nhận!

Ninh Phong cười to nói.

Lấy thiên phú của Lục Minh, có lẽ một năm sau, siêu việt hắn tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng muốn ở một tháng sau đánh với hắn một trận, căn bản không có khả năng.

Lục Minh đây là muốn chết, hôm nay đã bị Nguyễn Tuệ ngăn trở, vậy không bằng đáp ứng, hắn muốn ở một tháng sau, trước mặt mọi người đánh chết Lục Minh.

Vừa nghĩ tới có thể đánh chết Tân Nhân Vương, hắn liền vô cùng kích động.

- Lục Minh, hi vọng một tháng sau, ngươi không ẩn trốn làm rùa đen rút đầu.

Ninh Phong nói.

- Những lời này, chính là ta muốn tặng cho ngươi.

Lục Minh nói.

- Hừ, dựa vào miệng là vô dụng, chúng ta đi!

Ninh Phong vung tay, mang theo các đệ tử cũ quay người rời đi.

- Lục Minh, ngươi quá vọng động rồi, ngươi sao có thể khiêu chiến Ninh Phong, còn ở một tháng sau.

Bọn người Ninh Phong đi rồi, Phong Vũ có chút lo lắng nói.

- Đúng vậy, ngươi nên ở một năm sau đánh với hắn một trận, thậm chí nửa năm cũng được, có ta ở đây, hôm nay Ninh Phong không làm gì được ngươi.

Nguyễn Tuệ nhíu mày nói.

Nàng cũng thấy Lục Minh quá tự đại, tính cách này, nàng không thích, sớm muộn gì cũng sẽ thiệt thòi.

Lục Minh cười cười, nói:

- Không sao, bất quá hôm nay phải đa tạ Nguyễn sư tỷ trợ giúp.

- Ngươi không cần cám ơn ta, ta là nể tình Mục Lan trưởng lão, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt.

Nói xong, Nguyễn Tuệ quay người rời đi.

- Lục Minh, trong khoảng thời gian này ngươi cố gắng tu luyện, có gì cần trợ giúp, cứ tới tìm ta.

Phong Vũ nói.

Lục Minh gật đầu, nói:

- Nhất định!

- Ta đi trước.

Phong Vũ nhìn thoáng qua Lục Minh, sau đó cũng rời đi.

- Lục Minh sư huynh, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể thắng.

Bàng Thạch đi tới nói.

- Muốn thắng Ninh Phong, nào có dễ dàng như vậy, ta nói cho các ngươi biết, tu vi của Ninh Phong, nghe nói đã đến Vũ Sư lục trọng đỉnh phong, mà phụ thân của hắn, là một vị thủ tịch trưởng lão của Chu Tước Viện.

Hoa Trì ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Lục Minh mỉm cười, Hoa Trì này, ngược lại là người mặt lạnh tim nóng, đây là đang nhắc nhở hắn.

- Ta tin tưởng Lục Minh sư huynh, Lục Minh sư huynh là Tân Nhân Vương!

Bàng Thạch nhếch miệng cười nói.

- Ngây thơ!

Hoa Trì lắc đầu, đi trở về tiểu viện.

- Vũ Sư lục trọng đỉnh phong sao?

Lục Minh nói nhỏ, ánh mắt lộ ra thần sắc kiên định, cùng Bàng Thạch giao lưu một chút, sau đó đi xuống Chu Tước Phong, đến Cống Hiến Điện của Huyền Nguyên Kiếm Phái.

Cống Hiến Điện của Huyền Nguyên Kiếm Phái, tới gần trung bộ của tứ đại viện, nơi đó là địa phương phồn hoa nhất của Huyền Nguyên Kiếm Phái.

Chỗ đó là trung bộ của tứ đại viện, Kỳ Lân Viện ở khu vực này, mặt khác còn có Cống Hiến Điện, Nhiệm Vụ Điện….

Lục Minh ý định đến Cống Hiến Điện, nhìn xem có Huyết Yên Thạch hay không.

Nửa giờ sau, Lục Minh đi tới Cống Hiến Điện.

Cống Hiến Điện, chiếm diện tích mấy trăm mẫu, cực kỳ rộng lớn, bên trong người đến người đi, dị thường náo nhiệt.

Bốn phía đại điện xây dựng rất nhiều phòng nhỏ, Lục Minh thấy có người đi ra, mới có nhân đi vào.

Mà mỗi khi có người đi vào, cửa phòng sẽ xuất hiện hàng chữ “có người.

Đây là vì bảo hộ tư mật, dù sao có ít người đổi đồ vật rất trân quý, nếu bị người biết, có thể sẽ sinh ra bất lợi.

Lục Minh nhìn một hồi, vừa vặn chứng kiến một phòng có người đi ra, liền vội vàng đi vào.

Gian phòng không lớn, bày một cái bàn cùng vài cái ghế.

Bên cạnh có quầy hàng, bên quầy ngồi một lão giả tóc hoa râm.

- Tiểu huynh đệ, ngươi muốn lấy vật phẩm đổi điểm cống hiến? Hay muốn lấy điểm cống hiến đổi vật phẩm?

Lão giả chứng kiến Lục Minh, cười híp mắt hỏi.

- Tiền bối, ta muốn hỏi một chút, nơi này có Huyết Yên Thạch không?

Lục Minh hỏi, có chút chờ mong nhìn lão giả.

- Huyết Yên Thạch? Ngươi muốn đổi Huyết Yên Thạch?

Lão giả nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi.

Chẳng lẽ không có?

Trong nội tâm Lục Minh thất vọng hỏi:

- Tiền bối, chẳng lẽ không có Huyết Yên Thạch?

- Có, đương nhiên là có, nhưng giá cả của Huyết Yên Thạch không rẻ, một cân Huyết Yên Thạch, cần 3000 điểm cống hiến!

Lão giả nói.

- Cái gì? 3000 điểm cống hiến?

Mặc dù nội tâm sớm có chuẩn bị, nhưng cái giá tiền này vẫn để cho Lục Minh chấn động.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)