Ầm!
Thiên địa chấn động mãnh liệt, giống như một vầng mặt trời nổ tung trên bầu trời cuộn sóng khủng bố thổi quét bốn phương tám hướng.
Trên mặt đất có thể nhìn thấy, chỗ hai người va chạm trong không trung, bộc phát ra một cỗ sóng khí mắt thường có thể nhìn thấy, cấp tốc khuếch tán ra, phút chốc đã bao phủ toàn bộ Hoàng Đô.
Lúc này, tất cả cường giả của Hoàng Đô đều bị kinh động, ánh mắt nhìn về phía nơi Lục Minh và Thu Trường Liệt đại chiến.
Ầm!
Sau chấn động kinh thiên, hai đạo thân ảnh cấp tốc bay ngược, đều lui về phía sau ngàn mét rồi mà đứng lại.
Cân sức ngang tài.
Xôn xao!
Lập tức, toàn trường nổ tung, một mảng ồn ào.
Lục Minh không ngờ có thể đối chiến chính diện với Thu Trường Liệt, hơn nữa còn cân sức ngang tài.
- Sao có thể? Sao có thể như vậy được? Các ngươi nói cho ta biết, có phải mắt ta mù rồi không, những gì vừa rồi mới nhìn thấy không phải là thật.
- Ngươi không mù, ta cũng không mù, ta cũng nhìn thấy.
- Trời ạ, Thiên Vân hơn nửa tháng trước mới là Đại Võ Sư cảnh, mới hơn nửa tháng, hắn không ngờ có thể đánh với Thu Trường Liệt một trận, sao có thể như vậy được? Thế này cũng quá điên cuồng rồi?
- Sao ta cảm thấy ta trước kia đều sống uổng phí vậy.
Thần kinh của tất cả mọi người đều giống như trở nên hỗn loạn, hét to lung tung, nhằm phát tiết tâm tình khiếp sợ trong lòng.
Bởi vì thật sự quá kinh hãi.
- Tên gia hỏa này.
Hoa Trì cứng họng, thiếu chút nữa thì không nói ra lời.
Mà bên cạnh hắn, mấy trưởng lão hoàng thất cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
- Đáng chết, đáng chết, Thiên Vân, ngươi đáng chết.
Thu Trường Liệt gầm lên.
Thu Trường Liệt hắn kỳ tài ngút trời, lại ẩn núp hơn hai mươi năm, mục đích là một phát trở nên nổi tiếng, phá thẳng tới mây xanh.
Kết quả, hắn làm được, vừa ra tay, đánh bại Lăng Diễm Xích một trong Lục Kiệt, danh chấn thiên hạ, phong quang vô hạn.
Hắn vô cùng hưởng thụ loại phong quang này, hắn có một loại dã tâm, hắn phải một đường tiến về phía trước, giẫm những thiên tài khác dưới chân, thậm chí là thay thế Thu Trường Không.
Nhưng hiện tại, hắn không ngờ bị Thiên Vân chỉ là con kiến chặn lại, điều này khiến danh khí của hắn có chút không hoàn mỹ.
Tội không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Ầm!
Trên người Thu Trường Liệt lóe lên huyết quang, một con mãnh hổ lao ra.
Con mãnh hổ này mọc hai cánh, khí thế ngút trời.
Quanh người mãnh hổ, có một đạo mạch luân màu bạc, vô cùng chói mắt.
Huyết mạch Vương cấp cấp một.
- Thiên Vân, ta là huyết mạch Vương cấp, vương giả trời sinh, còn chưa chịu chết.
Thu Trường Liệt hét lớn, khí tức vô cùng cường thịnh, kiếm quang lại chém tới Lục Minh.
- Vương giả trời sinh?
Khóe miệng Lục Minh hiện ra một nụ cười lạnh, lập tức thân thể chấn động, huyết quang bắn ra, sau đó, một tấm bia đá to lớn hiện lên.
Trên bia đá, ba đạo mạch luân màu bạc, thiếu chút nữa thì sáng mù mắt người khác.
- Thương thiên ơi, đại địa à, ta nhìn thấy gì vậy? Ba đạo mạch luân màu bạc?
- Huyết mạch Vương cấp cấp ba, không ngờ là huyết mạch Vương cấp cấp ba? Sao có thể?
- Yêu nghiệt, yêu nghiệt chân chính.
Tâm tình vất vả lắm mới bình phục được của đám người xung quanh lại trở nên đảo loạn.
Hoa Trì từ trợn mắt há hốc mồm, biến thành cuối cùng cười khổ không thôi.
Hắn đã tận lực đánh giá cao Lục Minh, nhưng mỗi lần, hắn đều phát hiện, hắn sai rồi, hắn luôn xem nhẹ Lục Minh.
- Không, không, điều đó là không thể.
Tròng mắt Thu Trường Liệt thiếu chút nữa thì nổ tung, hét lên bất khả tư nghị.
Ầm!
Lục Minh vung trường thương, chặn kiếm mang của Thu Trường Liệt, sau đó cười lạnh nhìn hắn, nói:
- Có gì là không thể? Chỉ là huyết mạch Vương cấp cấp ba mà thôi, có gì to tát đâu? Có gì mà kinh ngạc? Ngươi, chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.
Đứng bên cạnh hắn chính là một yêu nghiệt huyết mạch Vương cấp thất trọng, Lục Minh thực sự không cảm thấy huyết mạch Vương cấp cấp ba là có gì đặc biệt hơn người.
- Giết, giết, huyết mạch Vương cấp cấp ba thì sao? Hôm nay vẫn phải chết.
Thu Trường Liệt gầm lên, trong lòng ghen tị tới phát cuồng.
Ở trong lòng hắn, Thiên Vân giống như con kiến này, không ngờ lại giác tỉnh huyết mạch Vương cấp cấp ba, cao hơn hắn hai cấp, đó là không thể tha thứ, hắn nhất định phải giết Lục Minh, không thể để Lục Minh sống trên đời.
Vừa rồi, hắn còn đắc ý dào dạt, tự xưng là vương giả tự trời sinh, nhìn xuống Lục Minh.
Nhưng trong nháy mắt, Lục Minh bộc phát ra huyết mạch Vương cấp cấp ba.
Huyết mạch của hắn vừa so với Lục Minh, đó chính là rác rưởi.
Đây là tự mình đánh vào mặt mình, điều này khiến sát cơ của hắn đối với Lục Minh càng thịnh.
Vù! Chiến kiếm chấn động, Thu Trường Liệt nhân kiếm hợp nhất, giết tới Lục Minh.
Trường thương Lục Minh run lên, giết tới Thu Trường Liệt.
Ầm! Ầm!
Đại chiến kịch liệt của hai người lại nổ ra.
Không thể không nói, Thu Trường Liệt quả thật vô cùng cường đại, hơn xa cường giả thanh niên cùng thế hệ khác.
Tu vi Võ Tông tam trọng đỉnh phong.
Thế của hắn, đã đại thành, đồng thờ tu luyện cũng là võ kỹ Địa cấp hạ phẩm, đã tu luyện đến cấp độ thứ tư.
Công pháp tu luyện, chắc cũng là công pháp Địa cấp hạ phẩm, cộng thêm huyết mạch Vương cấp cấp một, bạo phát toàn lực, đừng nói là võ giả cùng cấp với hắn, cho dù là võ giả Võ Tông tứ trọng đỉnh phong, hắn một chiêu cũng có thể trảm sát, hắn hoàn toàn có thể vượt qua hai cấp bậc, đại chiến với võ giả Võ Tông ngũ trọng đỉnh phong.
Lục Minh ở dưới tình huống trên tu vi kém hơn một cấp, muốn thắng lợi cũng không dễ dàng.
Huống hồ, Lục Minh không thi triển võ kỹ Địa cấp.
Hắn muốn dùng phong hỏa thế để đối kháng, mượn tay Thu Trường Liệt, tôi luyện phong hỏa thế, mau chóng khiến phong hỏa thế triệt để dung hợp.
Rầm rầm!
Phút chốc đã qua mấy chục chiêu, Lục Minh dần dần rơi vào hạ phong.
Dẫu sao, hắn không thi triển võ kỹ Địa cấp, về phương diện này là thiệt thòi hơn.
- Thiên Vân sắp thua rồi.
- Xem ra chung quy vẫn là Thu Trường Liệt mạnh hơn, có điều Thiên Vân có thể đại chiến với Thu Trường Liệt đến một bước này, đã vô cùng khủng bố rồi.
- Với cấp bậc huyết mạch của Thiên Vân, cho hắn thêm thời gian, chưa chắc đã không thể vượt qua Thu Trường Liệt.
Người quan chiến xung quanh không nhịn được mà phát biểu ý kiến của mình.
Trong đám người, Hoa Trì lộ ra vẻ lo lắng.
- Mấy vị trưởng lão, chờ một chút nữa nếu Thiên Vân không địch lại, bất kể phải trả giá gì, nhất định phải cứu Thiên Vân.
Hoa Trì âm thầm truyền âm cho mấy vị trưởng lão hoàng thất.
- Bát hoàng tử yên tâm, thuộc hạ cho dù chết cũng phải bảo vệ Thiên Vân công tử được an toàn.
Mấy trưởng lão hoàng thất nói.
Như vậy, Hoa Trì mới yên tâm một chút, tiếp tục quan sát đại chiến.
- Ha ha, Thiên Vân, đi chết đi.
Thu Trường Liệt thét dài, khí thế như cầu vồng, kiếm khí rực rỡ kinh người không ngừng chém ra, thề phải chém chết Lục Minh ở dưới kiếm.
Lúc này, Lục Minh đã mắt điếc tai ngơ với tất cả ngoại giới, hắn hoàn toàn yên lặng trong thế giới của mình, yên lặng trong thế giới của gió và lửa.
- Sắp rồi, sắp rồi, còn thiếu chút nữa thôi, phong hỏa thế sẽ có thể hoàn toàn dung hợp, còn thiếu chút nữa thôi.
Mắt Lục Minh sáng rực, trường thương trong tay vung ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, không gian đều là từng đạo thương ảnh, hơn nữa, mỗi một đạo thương ảnh, uy lực cũng càng lúc càng lớn.
Phút chốc, lại qua mấy chục chiêu.
Đột nhiên, trong lòng Lục Minh chấn động, hắn đột nhiên cảm thấy phong hỏa thế đạt tới một điểm, lúc đạt tới điểm này, phong hỏa thế hoàn toàn dung hợp với nhau.
- Thành công rồi.
Lục Minh vui mừng khôn xiết.
Vù!
Trường thương của Lục Minh chấn động, phong hỏa thế dung hợp, bộc phát ra một cỗ dao động khủng bố, đánh tan kiếm quang kiếm quang của Thu Trường Liệt.