Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 297: Khiêu chiến thu trường liệt

Chương Trước Chương Tiếp

Một mảng tiếng hít sâu vang lên.

Mọi người hoảng sợ nhìn Lục Minh.

Thế này cũng quá mạnh rồi, chênh lệch quá lớn, đệ tử cấp Hoàng Kim của Thập Phương Kiếm Phái căn bản không có sức phản kháng, dễ dàng bị áp chế.

Lúc trước, những người cho rằng Lục Minh chết chắc, trên mặt đều cảm thấy nóng lên.

Lục Minh không phải sợ tới choáng váng, không phải tự tìm chết, mà là có tự tin, có thực lực.

- Chết đi.

Trường thương từ chân khí ngưng tụ ra Trong tay Lục Minh hóa thành một đạo điện quang, giống như mũi tên bắn ra.

Phập!

Trường thương trực tiếp xuyên thủng ngực thanh niên của Thập Phương Kiếm Phái đó, kích sát đối phương.

- Trốn.

Thanh niên còn lại đã sợ tới bay cả hồn vía, điên cuồng chạy trốn ra xa xa.

- Ai nói với ngươi là ngươi có thể đi? Đi cùng đồng bạn của ngươi đi.

Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Lục Minh truyền ra, sau đó, trong tay Lục Minh lại xuất hiện một cây trường thương, trường thương xuyên phá hư không, đâm về phía đối phương.

- Phá cho ta.

Đối phương gầm lên, dốc hết toàn lực, chém ra một kiếm.

Một đạo kiếm khí mênh mông cuồn cuộn chém tới trường thương của Lục Minh, nhưng phập một tiếng, đạo kiếm khí này bị trường thương xuyên thủng.

Trường thương thế đi không ngừng, nhanh như tia chớp.

- Không.

Thanh niên của Thập Phương Kiếm Phái gầm lên.

- Dừng tay.

Xa xa, đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn kinh thiên động địa.

Nhưng tất cả đều chậm rồi.

Phập!

Ngực thanh niên của Thập Phương Kiếm Phái bị trường thương đâm thủng, nổ ra một cái lỗ lớn, trước sau sáng loáng, máu tươi phiêu tán trong không trung, thi thể rơi xuống mặt đất.

Lúc này, tiếng xé gió kịch liệt vang lên, một đạo thân ảnh xuất hiện trong không trung.

Đạo thân ảnh này, cũng là thanh niên hai mươi mấy tuổi.

- Thu Trường Liệt, là Thu Trường Liệt.

Nhìn thấy thanh niên này, có người phát ra tiếng kinh hô.

Thu Trường Liệt, đoạn thời gian này đã danh chấn toàn bộ Liệt Nhật Đế Quốc, bởi vì hắn đoạn thời gian trước đả bại Lăng Diễm Xích, một trong Lục Kiệt, danh tiếng nổi trội.

Đã có người đưa ra cách nói Liệt Nhật Thất Kiệt, chính bởi vì hắn.

Sắc mặt Thu Trường Liệt cực kỳ âm trầm, nhìn chằm chằm Lục Minh, nói:

Ngươi chính là Thiên Vân? Không ngờ ngươi dám giết thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái ta, ngươi biết ngươi đã phạm tội lớn cỡ nào không? Đây là tội lớn tru diệt cửu tộc ngươi biết không?

- Nực cười.

Lục Minh cười khẽ, nói:

- Bọn họ liên tiếp muốn giết ta, ta lại không thể giết bọn họ? Ta không quan tâm Thập Phương Kiếm Phái hay là Cửu Phương Kiếm Phái gì cả, người dám phạm ta, giết! Giết! Giết.

Ba chữ giết được gầm ra, vang vọng trong thiên địa, tràn ngập sát cơ lăng liệt, khiến toàn thân người ta lạnh toát.

- Lớn mật, đây là ngươi miệt thị Thập Phương Kiếm Phái ta, đáng chém.

Thu Trường Liệt hét lớn, một đạo kiếm khí từ trong cơ thể bắn ra, lao thẳng tới mây xanh.

- Chém con mẹ ngươi, ngươi đã muốn chiến, vậy thì chiến, việc gì phải lắm lời như vậy? Hiện tại, ta chính thức khiêu chiến ngươi.

Lục Minh điên cuồng gào thét, thanh âm cuồn cuộn, truyền khắp bốn phương tám hướng.

Tất cả mọi người đều kinh sợ.

Thiên Vân không ngờ muốn khiêu chiến Thu Trường Liệt? Có phải hắn điên rồi không?

Vừa rồi tuy chiến lực hắn biểu hiện ra vô cùng cường đại, hai thanh niên Võ Tông nhị trọng đỉnh phong chính là không hề có sức phản kháng ở trên tay hắn.

Nhưng mọi người vẫn không cho rằng hắn có thể đánh với Thu Trường Liệt.

Thu Trường Liệt, thiên tài tuyệt thế được Thập Phương Kiếm Phái bí mật bồi dưỡng, vừa xuất thế, liền đánh bại Lăng Diễm Xích, một trong Liệt Nhật Lục Kiệt, vô cùng cường đại, có thể nói là đứng ở đỉnh phong trong lứa thanh niên của Liệt Nhật Đế Quốc.

Thiên Vân quật khởi mới bao lâu? Không lâu trước chỉ có thể tranh phong trong cảnh giới Đại Võ Sư mà thôi, sao có thể là đối thủ của Thu Trường Liệt?

- Thiên Vân, không thể.

Lúc này, xa xa truyền đến một tiếng thét dài, mấy đạo nhân ảnh cấp tốc bay đến.

Là Hoa Trì, còn có mấy trưởng lão của hoàng thất.

Mấy trưởng lão mang theo Hoa Trì, rất nhanh đã đến gần.

- Thiên Vân, đừng xung động, nơi này là Hoàng Đô, ta xem Thu Trường Liệt có thể làm gì ngươi?

Hoa Trì nói to.

Không phải hắn không tin Lục Minh, ngược lại, hắn rất tin Lục Minh, hắn tin chỉ cần qua một hai năm, Lục Minh cũng có khả năng rất lớn vượt qua Liệt Nhật Lục Kiệt.

Nhưng hiện tại nếu nói Lục Minh có thể chiến thắng Thu Trường Liệt, hắn là vạn lần không tin, đúng là quá bất khả tư nghị.

- Hoa Trì, làm gì á? Đừng cho rằng ngươi là hoàng tử rắm chó gì đó thì có thể cản ta, chọc giận ta, ngay cả ngươi cũng giết, hiện tại, cút ngay cho ta.

Thu Trường Liệt nhìn về phía Hoa Trì, quát.

Trong giọng nói, hoàn toàn không để Hoa Trì vào mắt.

- Lớn mật, ngươi không ngờ dám bất kính với Bát hoàng tử.

Bên cạnh Hoa Trì, một lão giả hét lớn.

- Lão già, kêu la cái gì? Bất kính thì làm sao? Ngươi làm gì được ta? Ta nói với các ngươi, hôm nay Thiên Vân giết đệ tử cấp Hoàng Kim của Thập Phương Kiếm Phái, tội không thể tha, không ai cứu được hắn đâu.

Thu Trường Liệt vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Hoa Trì.

Sắc mặt Hoa Trì cùng với mấy trưởng lão đều rất khó coi.

- Ê, ngươi lải nhải xong chưa, vừa rồi ta khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến hay không thì nói thẳng đi, đừng có ở nơi này nói sang chuyện khác.

Lục Minh nói to.

Mọi người lại kinh ngạc.

Thu Trường Liệt kiêu ngạo, Thiên Vân này còn kiêu ngạo, càn rỡ hơn.

- Ngươi...

Sắc mặt Thu Trường Liệt xanh mét, thiếu chút nữa thì tức tới hộc máu, hít sâu mấy hơi, khiến bản thân bình tĩnh lại, âm lãnh nói:

- Được, ta đáp ứng đánh với ngươi một trận, sinh tử nhất chiến, người ngoài không thể nhúng tay.

- Được, chính hợp ý ta, ta đúng là sợ không cẩn thận giết ngươi, lão gia hỏa của Thập Phương Kiếm Phái lại chạy tới tìm ta báo thù.

Lục Minh lớn tiếng nói.

- Ha ha ha, Thiên Vân, ngươi coi Thập Phương Kiếm Phái ta là gì?

Ngươi yên tâm, nếu ngươi thực sự có thể giết ta, đó là tu vi của ta không đủ, Thập Phương Kiếm Phái ta tuyệt đối sẽ không truy cứu, có điều ta nói với ngươi, ngươi muốn giết ta, đây là điều không thể, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng.

Thu Trường Liệt cười to, vô cùng tự tin.

Thanh âm truyền ra rất xa, tất cả mọi người đều nghe thấy.

- Được, vậy chiến đi.

Lục Minh thét dài, bước ra một bước, thân hình xuất hiện trong không trung, đứng đối mặt với Thu Trường Liệt.

- Lục Minh hắn đột phá Võ Tông cảnh rồi.

Thấy vậy, tâm thần Hoa Trì khẽ động, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó lại có một tia vui mừng.

Hắn rất hiểu Lục Minh, Lục Minh chưa bao giờ đánh trận không nắm chắc.

Rắc.

Thu Trường Liệt vung tay lên, một thanh chiến kiếm to lớn bay ra, bồng bềnh trên đỉnh đầu hắn, kiếm khí khủng bố phân tán bốn phía, tràn ngập nửa bầu trời, vô cùng khủng bố.

- Chết đi.

Thu Trường Liệt gầm lên, chiến kiếm chấn động, hóa thành kiếm mang khủng bố, chém xuống Lục Minh.

Trong kiếm khí, dung nhập thế vô cùng cường đại.

Đại sơn thế, đại sơn thế đại thành, khiến cho lực công kích của kiếm mang đạt tới đỉnh phong.

Hai đệ tử cấp Hoàng Kim của Thập Phương Kiếm Phái Lúc trước so với hắn, chính là rác rưởi, hoàn toàn không thể so sánh.

Kiếm mang chém xuống, khủng bố kinh thiên.

Trong mắt Lục Minh tràn ngập chiến ý, Trấn Yêu Thương xuất hiện trong tay, đâm ra một thương.

Chân khí toàn thân không ngừng hội tụ ở mũi thương, đồng thời, phong hỏa thế cũng không ngừng hội tụ áp súc tới mũi thương.

Đây là chiêu thứ sáu của Cương Hỏa Thương Quyết, Bạo Diệt.

Có điều, hiện tại Lục Minh đã tiến hành cải tạo, dùng để dung hợp phong hỏa thế.

Phong hỏa thế ngưng tụ tới cực điểm, nhưng vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, nhưng, uy lực đã vô cùng kinh người.

- Bạo.

Lục Minh quát khẽ, mũi thương đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng khủng bố.

Hai đạo lực lượng gặp nhau trong không trung.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)