Lục Minh thôi động Cửu Long Huyết Mạch hút một cái, cắn nuốt tinh huyết của lão già tóc trắng.
Sau đó thân hình nhấp nhoáng, trữ vật giới của mấy người khác cũng bị Lục Minh thu đi, đồng thời cũng cắn nuốt toàn bộ tinh huyết.
Bốn vị cường giả tông sư của Thập Phương Kiếm Phái, thoáng cái đã bị Lục Minh kích sát hết, đây đại khái là điều mà Thu Trường Không nằm mơ cũng không ngờ tới.
- Đi thôi.
Lục Minh cười khẽ, cùng Tạ Niệm Khanh và Huyết Cương mắt vàng phóng lên cao, hóa thành một đạo hồng quang, cấp tốc bay tới Hoàng Đô.
Vừa phi hành, Lục Minh vừa luyện hóa tinh huyết.
- Xem thử huyết mạch thứ hai có thể dùng cắn nuốt tinh huyết để đề thăng cấp bậc không.
Tâm niệm Lục Minh khẽ động, chuyển dời toàn bộ năng lượng Cửu Long Huyết Mạch luyện hóa ra đến huyết mạch thứ hai.
Lập tức, huyết mạch thứ hai điên cuồng cắn nuốt năng lượng, Lục Minh có cảm giác, ba đạo mạch luân màu bạc đang lấp lánh sáng rực, cường độ của huyết mạch thứ hai đã đề thăng.
- Thật sự hữu dụng, cấp bậc của huyết mạch thứ hai, cũng có thể đề thăng.
Lục Minh vui mừng khôn xiết.
Nghịch thiên, quá nghịch thiên.
Cửu Long Huyết Mạch, không ngờ có thể cắn nuốt tinh huyết, đề thăng cấp bậc của huyết mạch khác, điều này quá kinh người.
Cấp bậc huyết mạch hắn giác tỉnh không quan trọng, quan trọng là, chỉ cần có tinh huyết để cắn nuốt, huyết mạch của hắn có thể đề thăng vô hạn.
Lập tức, Lục Minh chuyển dời toàn bộ tinh hoa năng lượng còn lại chuyển dời đến huyết mạch thứ hai.
Hai Võ Tông nhất trọng, một Võ Tông nhị trọng, một Võ Tông tứ trọng, cộng lại với nhau, năng lượng quá mạnh, nếu để Cửu Long Huyết Mạch cắn nuốt, sợ rằng Cửu Long Huyết Mạch lập tức sẽ thăng cấp, như vậy sẽ dẫn tới sự chú ý của Tạ Niệm Khanh.
Cửu Long Huyết Mạch là vạn lần không thể bại lộ.
Có điều tuy những tinh huyết này mạnh, đối với huyết mạch thứ hai mà nói, vẫn như muối bỏ biển, khó có thể khiến huyết mạch thứ hai thăng cấp.
Huyết mạch Vương cấp cấp ba, muốn thăng cấp, tinh hoa năng lượng cần là vô cùng khủng bố.
Tạ Niệm Khanh dường như cảm giác được Lục Minh có chút khác thường, nhưng chỉ tùy ý liếc một cái rồi không để ý.
Hai người toàn lực tiến đến Hoàng Đô.
Với tu vi hiện tại của hai người, ngự không mà đi, tốc độ không biết nhanh hơn lúc trước bao lần, chỉ hơn nửa ngày Hoàng Đô đã ở trong tầm mắt.
...
Hai người trở lại Hoàng Đô, nhanh như điện chớp tiến đến Tướng Tinh Điện.
Lúc trước Lục Minh đã dùng Vạn Lý Truyền Âm Phù biết được, Lục Vân Thiên đã bình an trở lại Hoàng Đô, đang ở trong Tướng Tinh Điện.
Lục Minh rát khẩn cấp muốn nhìn thấy Lục Vân Thiên.
- Thiên Vân, ngươi quả nhiên xuất hiện rồi.
Ngay khi đám người Lục Minh sắp đến Tướng Tinh Điện, đột nhiên một tiếng hét lớn truyền ra, tiếng xé gió vang lên, hai thanh niên xuất hiện trước người Lục Minh.
- Thì ra là các ngươi, đúng là có kiên nhẫn, một mực giống chó canh ở đây, vất vả cho các ngươi rồi.
Nhìn hai thanh niên một cái, khóe miệng Lục Minh hiện ra một nụ cười trào phúng, cười khẩy nói.
Hai thanh niên này, chính là hai đệ tử thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái lúc trước xông vào Tướng Tinh Điện muốn kích sát Lục Minh, về sau lại tuyên bố, muốn ở ngoài Tướng Tinh Điện chắn Lục Minh, không ngờ qua nhiều ngày như vậy, hai người này vẫn ở đây.
- Ngươi nói gì? Tự tìm chết!
Hai thanh niên cuồng nộ, trên người phân biệt bắn ra hai đạo khí tức cường đại.
Khí tức Võ Tông nhị trọng đỉnh phong, giống như núi tràn ra.
Người ở gần toàn bộ bị kinh động.
- Chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Đó là hai đệ tử cấp Hoàng Kim của Thập Phương Kiếm Phái, ơ? Bên còn lại là Thiên Vân.
- Ta biết, hơn nửa tháng trước, hai đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái xông vào Tướng Tinh Điện, muốn giết Thiên Vân, cuối cùng không thành công, bị trưởng lão Tướng Tinh Điện và cao thủ hoàng thất chặn lại, cuối cùng đệ tử Thập Phương Kiếm Phái tuyên bố sẽ ở bên ngoài Tướng Tinh Điện chặn giết Thiên Vân.
- Không ngờ có chuyện như vậy? Hiện tại Thiên Vân ra khỏi Tướng Tinh Điện, hắn xong rồi, cao thủ của Tướng Tinh Điện không có lý do gì để nhúng tay.
- Thiên Vân nguy hiểm rồi.
Xung quanh, vô số người bị động tĩnh nơi này hấp dẫn, vây lại, nhao nhao nghị luận.
- Thiên Vân, ngươi ngàn vạn lần không nên nói ra những lời vừa rồi, từ sau khi ngươi nói ra những lời đó, kết cục bi thảm của ngươi đã được định trước, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thống khổ, thế nào là muốn chết không xong.
Một đệ tử Thập Phương Kiếm Phái trong đó sắc mặt cực kỳ âm trầm, sát cơ trên người tỏa ra, giống như thực chất.
Lục Minh không ngờ dám nói bọn họ là chó?
Đáng chết, đây tuyệt đối là đáng chết một vạn lần, bọn họ là ai? Đệ tử cấp Hoàng Kim của Thập Phương Kiếm Phái, thiên chi kiêu tử, trước giờ đều được nâng niu, có bao giờ bị người ta nói như vậy đâu?
- Đừng lải nhải nữa, muốn động thủ thì mau động thủ đi, không động thủ thì cút đi cho lão tử.
Lục Minh quát.
Người vây xem xung quanh đều ngây ra, Thiên Vân này cũng quá cường thế rồi, không ngờ dám quát mắng thiên tài của Thập Phương Kiếm Phái như vậy, đây chính là mấy tông sư trẻ tuổi, vô cùng cường đại, rất nhiều nhân vật thế hệ trước ở trước mặt bọn họ cũng phải cung kính.
Thiên Vân, hắn lấy đâu ra tự tin đó?
- Ta thấy đây là Thiên Vân bất chấp mọi giá, biết rõ chắc chắn sẽ phải chết, không bằng mắng cho thống khoái.
- Ta cũng cảm thấy như vậy, khẳng định là như vậy.
Người xung quanh đang nghị luận.
- Giết, giết, giết, Thiên Vân, ta phải giết ngươi, lấy thi thể của ngươi cho chó ăn.
Thanh niên còn lại của Thập Phương Kiếm Phái gầm lên, đã hoàn toàn không chịu nổi hỏa khí trong lòng.
Xoẹt.
Chiến kiếm chấn động, một đạo kiếm mang khủng bố, trong suốt rực rỡ, vô cùng chói mắt chém về phía Lục Minh.
- Lui, mau lui lại!
Người khác ở xung quanh đều kinh hãi muốn chết, cấp tốc lui về phía sau, bởi vì một kiếm này quá khủng bố, vạn nhất bị dư ba quét trúng một chút, không chết cũng bị thương.
Nhưng thân thể Lục Minh vẫn cao ngất như núi, đứng đó bất động.
Bên cạnh hắn, Tạ Niệm Khanh và Huyết Cương mắt vàng cũng đứng đó, không nhúc nhích, giống như không nhìn thấy vậy.
- Choáng váng rồi, bọn Thiên Vân đã sợ tới choáng váng rồi.
Rất nhiều người gầm lên trong lòng, đưa ra kết luận này.
Mắt thấy kiếm mang sắp chém xuống đỉnh đầu Lục Minh.
Lúc này, Lục Minh vươn tay, bàn tay hắn sáng rực, một cây trường thương ngưng tụ ra.
Ầm!
Kiếm mang chém lên trường thương Lục Minh ngưng tụ, phát ra tiếng nổ vang kinh thiên.
Sau đó, mọi người nhìn thấy, thân hình Lục Minh không nhúc nhích, thậm chí ngay cả góc áo cũng không bay lên, dựa vào trường thương chân khí ngưng tụ ra vững vàng chặn được kiếm mang.
Đám người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Chặn được rồi, Lục Minh chặn được một kiếm của thanh niên Thập Phương Kiếm Phái dễ dàng đến thế, sao có thể như vậy được?
Chẳng lẽ thanh niên Thập Phương Kiếm Phái không dùng toàn lực?
Thanh niên của Thập Phương Kiếm Phái, tròng mắt cũng thiếu chút nữa thì lồi ra, trong lòng dậy sóng.
Người khác không biết, bản thân hắn lại rõ nhất, một kiếm vừa rồi, hắn đã dùng ra toàn lực.
Lần trước, Lục Minh chật vật chạy trốn dưới một kiếm này, không có sức hoàn thủ.
Hiện tại mới qua bao lâu? Lục Minh không ngờ có thể dễ dàng đỡ một kiếm của hắn, sao có thể?
- Đây là thực lực của ngươi à? Một chút biến hóa cũng không có, gvẫn iậm chân tại chỗ, đúng là khiến người ta thất vọng.
Thanh âm trào phúng từ trong miệng Lục Minh phát ra.
Lập tức.
Trường thương Lục Minh run lên, thân thương chấn động, một cỗ lực lượng khủng bố bạo phát ra.
- A!
Thanh niên của Thập Phương Kiếm Phái hét thảm một tiếng, thân thể giống như đạn pháo bay ra ngoài, liên tục đâm vỡ hơn mười vách tường mới đứng vững, nhưng trong miệng lại phun ra máu tươi.