Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 295: Mấy quyền đánh nổ

Chương Trước Chương Tiếp

- Tiểu Khanh, có một việc ta muốn nói cho ngươi.

Trên lưng Huyết Ma, Lục Minh bỗng nhiên nói với Tạ Niệm Khanh.

- Chuyện gì?

Tạ Niệm Khanh lạnh lùng nói.

Đối với chuyện Lục Minh gọi nàng là tiểu Khanh, tuy nàng hận tới ngứa răng, nhưng hiển nhiên đã ngầm thừa nhận.

- Ta đã gặp tỷ tỷ ngươi.

Lục Minh nói.

- Gì cơ?

Đồng tử của Tạ Niệm Khanh đột nhiên co rút lại, trong ánh mắt hiện lên một tia thống hận, kiên quyết.

- Nàng đã nói gì với ngươi?

Tạ Niệm Khanh nhìn chằm chằm Lục Minh, hỏi.

- Nàng bảo ta truyền lại một câu cho ngươi, bảo ngươi đừng luôn nghĩ tới vượt qua nàng, bởi vì đó là chuyện lãng phí thời gian, không có khả năng.

Lục Minh kể lại những gì Tạ Niệm Quân đã nói cho Tạ Niệm Khanh.

- Quả nhiên vẫn tự cho là mình hay như vậy.

Sau khi nghe xuống, Tạ Niệm Khanh cắn răng, ánh mắt lộ ra vẻ quả quyết, nói:

- Không phải là huyết mạch Vương cấp trời sinh ư? Có gì đặc biệt hơn người, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ giẫm nàng dưới chân.

Lục Minh nghe vậy, bỗng dưng sờ sờ mũi, cô nàng này, đúng là thích giẫm người khác dưới chân.

Đồng thời, trong lòng hắn thầm khiếp sợ, nghe ý tứ của Tạ Niệm Khanh, Tạ Niệm Quân không ngờ là huyết mạch Vương cấp trời sinh, điều này vô cùng khủng bố.

Ý của huyết mạch Vương cấp trời sinh là, huyết mạch thứ nhất giác tỉnh, chính là huyết mạch Vương cấp.

Không nghi ngờ gì nữa, loại người này là yêu nghiệt hiếm thấy trên đời, thiên phú cao tới khủng bố.

Chẳng trách lúc trước Tạ Niệm Quân cường đại như vậy, tu vi Đại Võ Sư lục trọng chỉ dựa vào một minh văn đại trận, đánh cho một Võ Tông của Ảnh Lang Các bị thương.

Lục Minh thậm chí hoài nghi, lúc ấy Tạ Niệm Quân căn bản không dùng toàn lực.

- Đây là dạng tỷ muội gì vậy, có lai lịch gì thế? Thiên phú không ngờ đều kinh người tới vậy? Còn hình như rất không hợp nhau?

Lục Minh thầm tò mò.

Có điều Tạ Niệm Khanh không nói, hắn cũng không hỏi.

Trên lưng Huyết Ma, lâm vào trầm mặc, một mực đi tới phương hướng Liệt Nhật Đế Quốc.

...

Liệt Nhật Đế Quốc, ngoài Huyết Vực Ma Quật.

Bốn thân ảnh thủ ở đó, bốn người này, chính là Thu Trường Không giữ lại để canh giữ nơi đây.

- Đúng là xui xẻo, đều tại hai tiểu vương bát đản chết tiệt đó, làm hại lão tử phải canh giữ ở nơi chim không ỉa này, đã hơn mười ngày rồi, ta thấy hai tiểu vương bát đản đó khẳng định đã sớm chết ở bên trong.

Một đại hán dáng người khôi ngô khó chịu mắng.

- Tuy tiến vào Huyết Vực Ma Quật, chắc chắn sẽ phải chết, nhưng Trường Không công tử cũng đề phòng vạn nhất, chúng ta thủ thêm một tháng đi, một tháng sau, nếu vẫn không có động tĩnh, chúng ta rời khỏi.

Một lão giả tóc trắng nói.

Hắn là tu vi cao nhất trong bốn người, đạt tới Võ Tông tứ trọng.

- Hừ, ta thực sự hi vọng hai tiểu vương bát đản đó không chết, nếu vậy, ta sẽ khiến bọn họ hối hận vì đã tới thế giới này.

Đại hán Khôi ngô âm trầm nói.

Nhưng tức khắc, đồng tử của hắn đột nhiên trợn to, lộ ra vẻ bất khả tư nghị.

Ba người khác cũng vậy.

Trong Huyết Vực Ma Quật, sương máu cuồn cuộn, từ trong sương máu có ba thân ảnh đi ra.

Không phải Lục Minh và Tạ Niệm Khanh thì có thể là ai?

Trải qua hơn một ngày đi nhanh, Huyết Ma chở bọn họ, cuối cùng cũng đi tới biên giới của Huyết Vực Ma Quật bên Liệt Nhật Đế Quốc.

Bên này, không có cửa đá, ngược lại nhìn thấy một cánh cửa ánh sáng, bước vào cánh cửa ánh sáng, tất nhiên là ra khỏi Huyết Vực Ma Quật.

Có điều Huyết Ma không thể rời khỏi cùng bọn họ, Huyết Cương mắt vàng thì lại có thể, Huyết Cương mắt vàng không phải vật của Huyết Vực Ma Quật.

Khiến Lục Minh bất ngờ là, vừa ra khỏi Huyết Vực Ma Quật lại đụng phải mấy người của Thập Phương Kiếm Phái.

- Ha ha ha, hai tiểu vương bát đản này không ngờ thật sự không chết? Tốt, tốt, tốt, để ta bắt được rồi, tra tấn bọn họ thật tốt, để bọn họ nói ra bí mật tiến vào Huyết Vực Ma Quật mà không chết.

Đại hán khôi ngô cười to, ánh mắt tràn ngập hàn ý, một thân khí tức Võ Tông nhị trọng bạo phát, ép về phía Lục Minh và Tạ Niệm Khanh.

- Ngươi muốn biết à? Tốt, ngươi tới đây, ta ném ngươi vào, chẳng phải ngươi sẽ biết sao?

Lục Minh cười khẽ.

- Chết đến nơi rồi còn sính cái lợi miệng lưỡi, đúng là ngu xuẩn, quỳ xuống cho ta.

Đại hán khôi ngô tiến nhanh về phía trước, một chưởng đè tới Lục Minh.

Tuy chiến lực của Lục Minh không tồi, nhưng hắn là Võ Tông nhị trọng, hắn có đủ tự tin có thể một chưởng trấn áp Lục Minh.

Nhưng kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, Lục Minh nhẹ nhàng bâng quơ vươn một tay ra, tóm lấy tay hắn.

Đồng thời, một cỗ chân khí hùng hậu tới cực điểm ùa tới bàn tay hắn, dùng thế bẻ gãy nghiền nát, đánh tan chân khí của hắn, ùa vào cánh tay hắn.

Rắc.

Tay hắn truyền ra tiếng xương gãy, sau đó là cánh tay của hắn, cơ nhục nứt ra.

Đại hán khôi ngô phát ra tiếng hét thảm như heo bị chọc tiết, nước mắt cũng đau tới chảy ra.

Lục Minh đá một cước vào đan điền đại hán khôi ngô, trực tiếp chấn vỡ khí toàn, phế tu vi của hắn.

Đại hán khôi ngô phát ra tiếng hét thảm tuyệt vọng.

- Kêu khó nghe thế, ngươi không phải muốn biết vì sao ta tiến vào Huyết Vực Ma Quật mà không chết à? Ngươi tự vào xem đi.

Nói xong, Lục Minh vung tay, trực tiếp ném đại hán khôi ngô vào trong Huyết Vực Ma Quật.

- Đừng.

Đại hán khôi ngô gầm lên tuyệt vọng, nhưng trong nháy mắt thân ảnh của hắn đã biến mất.

- Lớn mật, tự tìm chết.

Lúc này, còn lại còn lại của Thập Phương Kiếm Phái mới có phản ứng, ai nấy đều gào to, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ cùng với bất khả tư nghị.

Với thực lực Võ Tông nhị trọng của đại hán khôi ngô, ở trên tay Lục Minh lại không hề có sức phản kháng, mới hơn mười ngày ngắn ngủi mà thôi, sao Lục Minh lại biến thành mạnh như vậy?

- Hôm nay người chết là các ngươi, Thập Phương Kiếm Phái, bắt đầu từ các ngươi, coi như thu trước một chút lợi tức.

Ánh mắt Lục Minh lạnh lùng, bước nhanh về phía ba người còn lại.

- Cuồng vọng, tiểu súc sinh, đừng tưởng rằng có thể giết Võ Tông nhị trọng thì có thể càn rỡ trước mặt lão phu, ta sẽ cho ngươi biết, giữa Võ Tông nhị trọng và tứ trọng, chính là chênh lệch cách biệt một trời một vực.

Lão già tóc trắng điên cuồng gào thét, huyết mạch bạo phát, đề thăng thực lực của Võ Tông tứ trọng tới cực hạn.

Vù.

Hắn chém xuống một kiếm, một đạo kiếm khí chém tới Lục Minh.

- Thế à?

Lục Minh cười lạnh, đánh ra một quyền.

Ầm!

Một đạo quyền mang khủng bố, từ quyền đầu của Lục Minh bắn ra, cắt qua hư không, đánh lên trên kiếm khí.

Kiếm khí lập tức tán loạn, quyền mang còn lại thế đi không giảm, đánh lên trên người lão giả.

Lão giả hét thảm một tiếng, há miệng phun máu, thân thể bay về phía sau cả ngàn mét.

- Sao có thể mạnh như vậy? Người này không thể địch lại, ta phải mau chóng đào tẩu, bẩm báo chuyện này với Trường Không công tử.

Lão già tóc trắng lộ ra vẻ bất khả tư nghị, xoay người bỏ chạy.

Hai người họ thấy Lục Minh một quyền đánh bay lão già tóc trắng, quả thực sợ tới vỡ mật, xoay người bay ra xa xa.

- Còn muốn chạy á? Sao được? Chết đi!

Lục Minh quát lạnh, liên tục đánh ra quyền.

Ầm! Ầm!

Hai đạo quyền mang cắt qua hư không, đánh tới hai người đó.

Hai người đó chỉ là tu vi Võ Tông nhất trọng, căn bản không ngăn cản được, hai tiếng hét thảm vang lên, hai người trực tiếp bị đánh nổ trong không trung.

Sau đó, Lục Minh chân đạp hư không, đuổi theo lão giả.

Mấy hơi thở đã đuổi tới phía sau hắn.

Lão giả hét lớn một tiếng, liều chết phản kích, nhưng vô dụng, bị Lục Minh một quyền đánh nổ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)