- Đáng giận.
Dương Lục Cực gầm lên trong lòng, công kích càng cuồng bạo, nhưng vô dụng, toàn thân Huyết Cương mắt vàng đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, quyền kình cực nóng của Dương Lục Cực hạ xuống trên người Huyết Cương mắt vàng, nó căn bản không có cảm giác.
Ngược lại là Dương Lục Cực, phải liên tục tránh né trảo mang của Huyết Cương mắt vàng, một khi không lưu ý, có thể sẽ bị xé xác.
Lại sau hơn mười chiêu, Huyết Cương mắt vàng chộp một trảo lên người Dương Lục Cực, Dương Lục Cực dưới hoảng hốt cực lực tránh né, nhưng vẫn lưu lại mấy vết thương ở trên người, máu tươi chảy ròng ròng.
Huyết Cương mắt vàng đắc thủ, phát ra tiếng gầm cuồng bạo, điên cuồng tấn công về phía Dương Lục Cực.
Sắc mặt Dương Lục Cực cực kỳ khó coi.
- Đáng chết, tiểu tử, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn.
Dương Lục Cực thét dài phẫn nộ, sau đó phóng xuống dưới núi.
- Đi thong thả, không tiễn.
Lục Minh còn vẫy vẫy tay, cười tủm tỉm nói.
Điều này khiến Dương Lục Cực thiếu chút nữa thì ngã nhào, tức tới toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa thì phun máu.
Trong nháy mắt, Dương Lục Cực biến mất ở trước mắt.
Chân núi, hơn một ngàn người đang lẳng lặng đợi.
Rốt cuộc ai sẽ xuống trước?
Trong lòng mọi người đều suy nghĩ vè vấn đề này.
- Có lẽ tiểu tử đó vĩnh viễn không xuống được.
Có người cười nhạo, cảm thấy Lục Minh hơn phân nửa sẽ chết trên tay Dương Lục Cực.
- Tên gia hỏa đáng giận, ngươi đừng chết trên tay loại mặt hàng Dương Lục Cực này.
Tạ Niệm Khanh nói thầm.
Tuy nàng biết Lục Minh mang theo Huyết Cương mắt vàng, nhưng trong lòng cũng không vững tâm, lúc này trong mắt bỗng dưng lộ ra vẻ lo lắng, ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện.
- Có người xuống rồi.
Đột nhiên một tiếng kinh hô vang lên, rất nhiều người trong lòng đều chấn động, ánh mắt không khỏi nhìn tới con đường thứ tám.
Trên con đường thứ tám, không có ai.
Trong lòng mọi người run lên, nhìn về phía con đường thứ nhất.
Dương Lục Cực, cả người đều là máu tươi, sắc mặt âm trầm từ con đường thứ nhất đi xuống.
Xôn xao!
Toàn trường lập tức là một mảng xôn xao, hơn một ngàn người đều trợn mắt há hốc mồm.
Xuống trước không ngờ là Dương Lục Cực, hơn nữa hắn còn bị thương.
Hắn thua, hay là thắng?
Tất cả mọi người đang suy đoán, có lẽ Dương Lục Cực đã trảm sát Lục Minh, cướp lấy phần thưởng cuối cùng.
Nhưng biểu hiện tiếp theo của Dương Lục Cực, lại khiến người ta biết được, Dương Lục Cực hơn phân nửa là thua rồi.
Hắn đứng ở chân núi, ánh mắt âm lãnh nhìn đỉnh núi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Biểu cảm này, rõ ràng là thua.
Mọi người hít sâu, không ngờ ngay cả Dương Lục Cực cũng thua, đối phương là thần thánh phương nào?
Trên sơn đạo, Lục Minh không biết những cái này, sau khi thấy Dương Lục Cực rời khỏi, Lục Minh xoay người tiến về phía trước.
Phía trước, đường đã đến cuối, chỗ cuối đường, có một quang đoàn sáng ngời.
Một bộ bí tịch chìm nổi trong quang đoàn.
- Lại là bí tịch?
Mắt Lục Minh sáng lên.
Lúc trước đã có được công pháp Địa cấp thượng phẩm, hiện tại lại xuất hiện bí tịch, chẳng lẽ là bí tịch Thiên cấp.
Tâm Lục Minh bắt đầu nóng lên.
Vươn tay, chân khí hút một cái, bản bí tịch đó rơi vào trong tay.
Ngoài mặt bí tịch, không ngờ tràn ngập từng dòng tia máu, cực kỳ quỷ dị.
Mở bí tịch ra nhìn một cái.
Vạn Linh Chiến Thân, công pháp luyện thể, mạnh nhất có thể tu luyện ra nhục thân cửu phẩm!
Trong lòng Lục Minh chấn động mãnh liệt, sau đó, chính là vui mừng khôn xiết.
Không ngờ là công pháp luyện thể, hơn nữa còn có thể tu luyện ra nhục thân cửu phẩm, đây quả thực là vật báu vô giá, còn quý giá hơn võ kỹ Thiên cấp.
- Ha ha, ta đang lo không tìm được một bộ công pháp luyện thể.
Lục Minh cười to.
Lập tức có chút khẩn cấp lật xem.
Chưa xem được mấy trang, thiên địa bỗng nhiên chấn động.
- Chuyện gì thế?
Lục Minh biến sắc.
Vù!
Đột nhiên, một cột sáng bao phủ Lục Minh, Lục Minh cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, sau đó liền biến mất trên sơn đạo.
Trong nhất thời, chân núi, cũng xuất hiện từng cột sáng, bao phủ mỗi người.
Không chỉ là chân núi, trong toàn bộ di tích Vân Đế Cung, các thanh niên còn lại đều bị cột sáng bao phủ.
Tức khắc, bóng người biến mất.
Sau một thoáng, bên ngoài Vân Đế Cung, trong núi lớn thương mang gần Huyết Vực Ma Quật, đột nhiên xuất hiện từng cột sáng, cột sáng tản ra, lộ ra thân ảnh bên trong.
Đều là thanh niên từng tiến vào trong di tích Vân Đế Cung.
- Ra rồi, ra rồi, hỏi tình huống đi.
- Xem bên trong có bảo vật gì?
Trong núi lớn, những nhân vật thế hệ trước đều nhao nhao nói to.
Lục Minh cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, khi xuất hiện phát hiện hắn đang đứng giữa hai tòa núi lớn.
Mà Huyết Cương mắt vàng, không ngờ cũng theo ra, đứng bên cạnh hắn.
Trên bầu trời, bóng người ngang dọc, bay tới bay lui.
- Tiểu tạp toái, lăn ra ra đây nhận lấy cái chết.
Đột nhiên, một tiếng gầm truyền khắp núi lớn, là Dương Lục Cực, hắn gào to, đứng trên trời cao, sát cơ lãnh liệt.
- Chuyện gì thế? Dương Lục Cực muốn giết ai vậy?
Rất nhiều nhân vật thế hệ trước đều nghi hoặc.
Sau khi hỏi thăm thanh niên khác, mới biết ở trong di tích Vân Đế Cung, Dương Lục Cực đã ăn quả đắng.
Nhân vật thế hệ trước khiếp sợ không thôi, không ngờ với tu vi của Dương Lục Cực, lại ăn quả đắng trong tay nhân vật thế hệ trẻ tuổi khác.
- Đáng chết, không ngờ dám từ trong tay thiên kiêu của Đại Nhật Phủ ta cướp lấy bảo vật, đáng chết.
- Tìm ra tiểu tạp toái đó, cho hắn biết kết cục khi đắc tội với Đại Nhật Phủ chúng ta.
Một số nhân vật thế hệ trước của Đại Nhật Phủ gầm lên, khí tức như núi.
- Một đám ngốc thiếu.
Trong núi rừng, Lục Minh bĩu môi khinh thường, sau đó cùng Huyết Cương mắt vàng chạy như điên về phương hướng Huyết Vực Ma Quật.
Lúc trước hắn đã hẹn với Tạ Niệm Khanh, sau khi ra, lập tức chạy tới Huyết Vực Ma Quật.
Hắn muốn từ Huyết Vực Ma Quật xuyên về Liệt Nhật Đế Quốc, bởi vì nếu muốn vòng qua Huyết Vực Ma Quật, lộ trình sẽ dài hơn không chỉ chục lần.
Những người của Đại Nhật Phủ, cơ hồ đều chưa từng thấy hắn, làm sao có thể tìm được hắn? Lục Minh rất thuận lợi vượt qua núi lớn đi tới gần Huyết Vực Ma Quật.
Phía trước, sương mù màu đỏ sậm tràn ngập, là một mảng mông lung.
Một đạo thân ảnh thướt tha đứng đó, Tạ Niệm Khanh đã đến.
- Chúng ta vào đi.
Lục Minh hô lên, mang theo Huyết Cương mắt vàng, không chút do dự xông vào.
Tạ Niệm Khanh theo sát đằng sau.
Tức Khắc, hai người xuất hiện trong Huyết Vực Ma Quật.
Đưa mắt nhìn chung quanh, lại không nhìn thấy cánh cửa đá lần trước.
Lục Minh lấy ra Trấn Ma Lệnh, Trấn Ma Lệnh sáng lên, không lâu sau, một tiếng gầm kinh thiên truyền đến, thân ảnh cao lớn của Huyết Ma từ trong sương máu lao nhanh ra.
Huyết Cương mắt vàng gầm lên, lông xanh lá toàn thân dựng đứng, chắn trước người Lục Minh, nhìn Huyết Ma lao nhanh tới, trong mắt không ngờ hiện ra vẻ sợ hãi.
Huyết Ma đứng cách đó không xa, mang theo một trận cuồng phong, có chút khinh thường nhìn nhìn Huyết Cương mắt vàng.
- Được rồi, không sao.
Lục Minh cười, một đạo ý niệm truyền cho Huyết Cương mắt vàng, bảo nó thả lỏng.
Lúc này Huyết Cương mắt vàng mới yên tâm.
- Chúng ta đi lên.
Lục Minh cười, nhảy lên trên lưng Huyết Ma.
Sau đó Tạ Niệm Khanh và Huyết Cương mắt vàng cũng nhảy lên lưng Huyết Ma, Huyết Ma gầm lên một tiếng, chạy về phương xa.
Phương hướng này, ngược lại với phương hướng của Huyết Triệu Đế Quốc, chắc chính là phương hướng đi thông tới Liệt Nhật Đế Quốc.