Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 292: Một đoạn cây mây khô

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Minh thu hồi công pháp, tiếp tục tiến về phía trước.

Đi được một đoạn, Lục Minh phát hiện, hai con đường lại chồng vào nhau.

Phía trước, Tạ Niệm Khanh lẳng lặng mà đứng, tựa hồ là đang đợi hắn.

Tạ Niệm Khanh nhìn Lục Minh, không nói gì, tiến về phía trước.

Quang mang lấp lánh, mười sáu con yêu thú ngưng tụ ra.

Lần này là mười sáu con yêu thú Võ Tông tứ trọng đỉnh phong.

Tạ Niệm Khanh đại chiến với yêu thú.

- Tiểu Khanh, không chờ ta với.

Lục Minh xông lên, cười nói.

Tạ Niệm Khanh hừ lạnh, hung hăng lườm Lục Minh một cái, hai tay vỗ liên tục, dường như coi yêu thú là Lục Minh, trút lửa giận lên người yêu thú.

Những yêu thú này thảm rồi, lập tức có mấy con bị đánh tan.

- nữ nhân này thật bạo lực.

Lục Minh nói thầm một câu, thương mang bắn ra.

Hai người hợp lực, những yêu thú này không bao lâu sau liền bị giết sạch.

Hai người đứng đối mặt, trầm mặc nhìn đối phương, muốn tiếp tục tiến về phía trước, chỉ có thể có một người.

- Tiểu Khanh, tiếp tục đi đi, đánh với Dương Lục Cực, nếu ngươi được thì ta nhường ngươi lên.

Lục Minh cười nói.

- Không cần, ta không phải là đối thủ của Dương Lục Cực, nhường cơ hội này cho ngươi, có điều ta nói với ngươi, nếu ngươi thua trên tay Dương Lục Cực, làm mất đi bảo vật bên trên cùng, ta sẽ không để ngươi yên.

Tạ Niệm Khanh cắn răng nói.

Bên cạnh Lục Minh có Huyết Cương mắt vàng, có lẽ có thể trực tiếp tranh hùng với Dương Lục Cực, Tạ Niệm Khanh biết bản thân nàng vẫn chưa phải là đối thủ của Dương Lục Cực, không bằng nhường cho Lục Minh.

- Ha ha, vậy đa tạ.

Lục Minh cười nói.

Tạ Niệm Khanh lườm hắn một cái, xoay người đi xuống phía dưới.

Chân núi, có hơn ngàn người, ai nấy nhìn lên núi.

Trên núi đã xảy ra chuyện gì, bọn họ một mực không biết, bởi vì sau khi sơn đạo gãy, đã bị một tầng quang huy mông lung bao phủ, nhìn không rõ.

- Các ngươi nói xem, bên trên có gì?

- Khẳng định có bảo vật, trên bia đá nói là tỉ thí chi lộ của đệ tử Vân Đế Cung, phần thưởng khẳng định không tầm thường.

- Đáng tiếc, chúng ta quá yếu, căn bản không thể đi lên.

- trong tám người đó, sáu người thì ta biết, nhưng còn hai thanh niên một nam một nữ thì lại chưa từng nhìn thấy, không biết là thần thánh phương nào, không ngờ có thể lực ép quần hùng, cướp lấy một con đường.

Thân ảnh của bọn Lục Minh vừa biến mất, đám người phía dưới liền nghị luận.

Sau đó bọn họ chờ đợi, muốn biết trên sơn lộ có bảo vật gì.

- Các ngươi xem, có người xuống rồi.

Không lâu sau, liền có người kêu lên, mọi người nhìn tới, liền nhìn thấy thanh niên mập lùn trên con đường thứ bảy đi xuống.

- Là Kha Đông, sao hắn lại xuống, đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người rất nghi hoặc.

- Các ngươi xem, Ngũ Thập Siêu Tân Tinh cũng xuống rồi.

Lúc này, con đường thứ hai và con đường thứ sáu phân biệt có hai người đi xuống.

Hai người này là hai người trong Huyết Triệu Đế Quốc Ngũ Thập Siêu Tân Tinh.

- Sao ngay cả Ngũ Thập Siêu Tân Tinh cũng xuống, bên trên có nguy hiểm gì à?

- Người khác đâu? Sao không xuống, chẳng lẽ đã chết bên trên rồi?

- Kha Đông, chuyện gì thế?

Mọi người nhao nhao suy đoán, có người hỏi Kha Đông.

Kha Đông trầm mặc một chút, không giấu giếm, kể lại chuyện bên trên.

- Thì ra là thế, sau khi đi lên qua mấy cửa, hai con đường sẽ hội hợp, phải đánh lẫn nhau, chẳng trách nói là dùng để cho đệ tử Vân Đế Cung tỷ thí.

- Dương Lục Cực thắng thì ta không kỳ quái, nhưng dựa theo Kha Đông nói, nữ tử tuyệt mỹ trên con đường thứ năm không ngờ đả bại Ngũ Thập Siêu Tân Tinh, đúng là bất khả tư nghị.

- Đúng vậy, dựa theo phỏng đoán, về sau Đoạn Lăng sẽ gặp Dương Lục Cực, kiểu gì cũng thua, mà hai nam nữ xa lạ đó, sẽ đánh nhau, cuối cùng người giành chiến thắng sẽ đánh với Dương Lục Cực.

- Dương Lục Cực đi đến cuối cùng, không có gì phải lăn tăn, lại không biết đôi nam nữ xa lạ đó ai có thể thắng?

- Xem đi, rất nhanh sẽ có kết quả.

Mọi người vừa nghị luận, vừa chờ.

Không bao lâu, quả nhiên có người xuống.

Là Đoạn Lăng, chỉ thấy thân thể hắn có chút lảo đảo, trên y phục dính đầy máu tươi.

- Đoạn Lăng bị thương rồi, chẳng lẽ hắn đã động thủ với Dương Lục Cực?

- Ta thấy hơn phân nửa là vậy, đúng là không biết tự lượng sức mình, bằng vào hắn mà muốn động thủ với Dương Lục Cực, có thể nhặt về một cái mạng đã tính là may mắn rồi.

- Đúng vậy, cho dù là Âm Cửu U đứng đầu Âm Nguyệt Cửu Kiệt, cũng không phải là đối thủ của Dương Lục Cực.

- Ơ, các ngươi xem, nữ tử đó xuống rồi.

Bỗng nhiên có người nói to.

Mọi người nhìn về phía con đường thứ năm, liền thấy Tạ Niệm Khanh từ phía trên đi xuống.

- Nữ tử này cường đại như vậy, đánh bại Ngũ Thập Siêu Tân Tinh, không ngờ vẫn thua?

- Xem ra xa lạ xa lạ còn lại mạnh hơn?

- Đúng là ngọa hổ tàng long, không biết nam tử đó có thể tranh phong với Dương Lục Cực không?

- tuyệt đối không thể, tu vi nam tử đó quá yếu, chênh lệch với Dương Lục Cực quá xa.

- cũng đúng.

Dù vậy, mọi người vẫn trợn mắt, nhìn chằm chằm sơn đạo, lộ ra vẻ chờ mong.

Rốt cuộc ai sẽ đi xuống trước?

Trên sơn đạo, sau khi Tạ Niệm Khanh đi xuống, Lục Minh tiếp tục tiến về phía trước, ở đó có một quang đoàn.

Trên quang đoàn này không ngờ là một đoạn mây khô.

Mây khô chỉ dài nửa mét, to cỡ ngón tay.

- Đây là gì? Một đoạn mây khô? Có ích lợi gì?

Lục Minh trợn mắt há hốc mồm, cầm mây khô, nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhìn ra có chỗ nào đặc thù.

Giống như một đoạn mây khô phổ thông, không hề có sinh cơ.

- Thôi, trước tiên cứ thu lại đã.

Dù sao cũng là có được trong di tích Vân Đế Cung, chắc không thể thật sự là một cây mây khô chứ? Nói không chừng hữu dụng thì sao?

Sau khi cất đi, Lục Minh tiếp tục tiến về phía trước.

Sau khi đi Một đoạn đường, lại có yêu thú xuất hiện.

Lần này xuất hiện là bốn con yêu thú Võ Tông ngũ trọng sơ kỳ.

Võ Tông ngũ trọng, so với Lục Minh thì cao hơn ba cấp độ, mang tới cho Lục Minh áp lực cực lớn.

Ầm!

Lục Minh không chút do dự, bạo phát huyết mạch.

Hắn bạo phát không phải Cửu Long Huyết Mạch, mà là huyết mạch thứ hai.

Một tấm bia đá cổ xưa hiện lên, trên bia đá, sương mù mờ mịt, thần bí khó lường.

Sau đó, bia đá chui vào trong cơ thể Lục Minh, lực lượng của Lục Minh tăng điên cuồng.

Trước kia, Lục Minh rất ít khi bạo phát huyết mạch, không phải không muốn bạo phát, mà là thời gian bạo phát của Cửu Long Huyết Mạch quá ngắn, chỉ có mấy hơi thở ngắn ngủi.

Nhưng hiện tại đã giác tỉnh huyết mạch thứ hai, không còn vấn đề này.

Đến cảnh giới Võ Tông, thời gian huyết mạch bạo phát đề thăng tới một tiếng, đủ cho hắn tùy ý đại chiến.

Huyết mạch bạo phát, Lục Minh cường đại đến tuyệt đỉnh, khí thế như cầu vồng, lao về phía bốn con yêu thú.

Hắn đánh ra một thương, va chạm với một con yêu thú.

Một tiếng nổ vang lên, kình khí bắn ra, hắn và yêu thú đồng loạt lui về phía sau.

Gừ.

Ba con yêu thú còn lại giết tới Lục Minh.

- Đến hay lắm.

Lục Minh thét dài, tay cầm Trấn Yêu Thương, xông lên.

Trên Trấn Yêu Thương, phong hỏa thế bao phủ, trong lúc vung ra, cấp tốc tuyệt luân, đồng thời bộc phát ra từng trận ý nóng, lực sát thương cực kỳ kinh người.

Ầm! Ầm!

Tiếng nổ không ngừng vang lên, trong quá trình này, Lục Minh không để Huyết Cương xuất thủ.

- Ha ha, thống khoái.

Ánh mắt Lục Minh tỏa sáng, hoàn toàn đắm chìm trong đại chiến.

Sự dung hợp của hắn đối với phong hỏa thế cũng sâu hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)