Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 289: Đè ngươi dưới thân

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, Tạ Niệm Khanh đứng dậy, có chút đắc ý nhìn về phía Lục Minh, nói:

- Thế nào? Chỉ là huyết mạch Vương cấp cấp ba, có tính là gì?

- Hừ, hiện tại tiếp một chưởng của ta.

Tạ Niệm Khanh quát khẽ một tiếng, đánh ra một chưởng, một đạo chưởng ấn màu đen hình thành, uy lực cực kỳ khủng bố.

- Nhân Đạo Chưởng.

Lục Minh cũng đánh ra một chưởng, chân khí tuôn ra, hình thành một chưởng ấn to lớn, va chạm với chưởng ấn màu đen của Tạ Niệm Khanh.

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, thân thể hai người run rẩy, đồng loạt lui về phía sau một bước.

- Ngươi đã đột phá Võ Tông nhị trọng?

Tạ Niệm Khanh hét lên.

- Đó là đương nhiên.

Lục Minh cười nói.

Từ trước lúc Tạ Niệm Khanh đột phá, hắn liên tục nuốt hai mươi bình Nhất Nguyên Cổ Linh Đan, một phát đột phá Võ Tông nhị trọng, tu vi hiện tại là Võ Tông nhị trọng sơ kỳ.

- Hừ, đừng tưởng rằng ngươi đột phá Võ Tông nhị trọng thì ta không thể giẫm ngươi dưới chân.

Tạ Niệm Khanh quát khẽ, trên người huyết quang phun trào, muốn bạo phát huyết mạch.

Gừ.

Một tiếng gầm vang lên, Huyết Cương mắt vàng xuất hiện bên cạnh Tạ Niệm Khanh, nhe răng há miệng, nhìn chằm chằm nàng.

Tạ Niệm Khanh hét lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau, nói to:

- Lục Minh, ngươi chơi bẩn.

- Ta chơi bẩn gì? Mỗi ngày ngươi đều nói muốn giẫm ta dưới chân, hôm nay, ta sẽ đè ngươi dưới thân, khà khà, động thủ.

Lục Minh cười lạnh, quát khẽ một tiếng, thân hình cấp tốc lao tới Tạ Niệm Khanh.

Đồng thời, Huyết Cương mắt vàng cũng gầm khẽ một tiếng, đánh tới Tạ Niệm Khanh.

Tạ Niệm Khanh kinh hãi, trên người lóe lên huyết quang, muốn bạo phát huyết mạch, nhưng Huyết Cương mắt vàng nhào tới, há miệng gầm một tiếng, một đạo huyết quang phóng tới Tạ Niệm Khanh, cắt ngang nàng bạo phát huyết mạch.

Cùng lúc đó, Lục Minh bổ nhào tới, đánh ra một chưởng, một đạo chưởng lực ùa vào đan điền Tạ Niệm Khanh, tạm thời bịt lại chân khí của nàng.

Sau đó, Lục Minh thuận thế ôm Tạ Niệm Khanh vào trong ngực, nhào xuống đất.

Thân thể của Lục Minh, đè chặt lên người Tạ Niệm Khanh.

- Cút ngay cho ta.

Tạ Niệm Khanh rít lên, liều mạng giãy giụa.

- Kêu la cái gì?

Lục Minh dùng sức, chân khí của Tạ Niệm Khanh tạm thời bị phong bế, nào còn có thể phản kháng, bị Lục Minh đè chặt, không thể động đậy.

- Lục Minh buông ra, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tạ Niệm Khanh hét to.

- Khà khà, hiện tại hoàn toàn rơi vào trong tay ta, còn dám uy hiếp ta, xem ra ta trước kia quá thành thật, đánh rắm!

Lục Minh phát ra tiếng cười Dâm đãng, một chưởng vỗ tới.

Một chưởng này, trực tiếp vỗ lên bộ ngực đầy đặn của Tạ Niệm Khanh.

Bốp.

Thanh âm vô cùng vang dội vang lên, thân thể Tạ Niệm Khanh đột nhiên run lên giống như bị điện giật, toàn thân cứng ngắc ở đó, đôi mắt to mỹ lệ sững sờ nhìn chằm chằm Lục Minh.

Nhưng Lục Minh không hề có ý dừng lại, mỹ nhân trong lòng, nói không có phản ứng thì là giả, Lục Minh bỗng dưng thò một tay ra, sờ soạng trên người Tạ Niệm Khanh.

- Lục Minh, Lục Minh, ta hận ngươi, ngươi làm đi, ta nhất định phải giẫm ngươi dưới chân.

Toàn thân Tạ Niệm Khanh như nhũn ra, từng đợt cảm giác khó hiểu nhộn nhạo trong lòng.

Nàng cắn răng, thấp giọng mắng, bộ dạng để mặc chàng ngắt lấy.

Chỉ là nàng đang mắng, nước mắt rào rào rơi xuống.

Lần này, Lục Minh thực sự có chút bỡ ngỡ, vội vàng buông Tạ Niệm Khanh ra, nói:

- Ê, ngươi khóc cái gì? Ta đã làm gì đâu.

Nhưng Tạ Niệm Khanh vừa khóc, giống như nước sông mở áp, hoàn toàn không kìm được.

Khóc rất thương tâm, khóc rất đáng thương, nước mắt rào rào, như từng viên trân châu nhỏ xuống đất.

Giống như có ủy khuất rất lớn, muốn khóc để phát tiết ra.

Lục Minh cứng họng, hắn cảm thấy mình giống như làm sai chuyện rất lớn.

Nhưng hắn, vẫn chưa làm gì mà?

Cho nên, hắn chỉ có thể tay cùng bên cạnh.

Qua một hồi lâu, Tạ Niệm Khanh mới ngừng khóc, sững sờ nhìn chằm chằm Lục Minh cả nửa ngày, bỗng nhiên cắn răng nói:

- Hừ, Lục Minh, hôm nay tạm thời tha cho ngươi, một ngày nào đó, ta sẽ giẫm ngươi dưới chân.

- Lại câu này?

Lục Minh triệt để nghẹn lời.

- Ta muốn đi, ngươi có đi không?

Lục Minh hỏi.

- Hừ, đương nhiên muốn đi, ngươi đừng hòng chạy trốn.

Tạ Niệm Khanh hừ lạnh theo sát sau Lục Minh.

Khóe miệng Lục Minh hiện ra một nét cười, hai người rời khỏi rừng đá này.

Đương nhiên, đồng hành còn có Huyết Cương mắt vàng, có điều Lục Minh lấy ra một bộ áo đen và đấu lạp rộng lớn, để Huyết Cương mắt vàng phủ lên, nếu không thì quá bắt mắt.

Hai người tùy ý lựa chọn một phương hướng, một đường đi tới, trên đường, cũng đụng phải mấy võ giả không có mắt, bị Lục Minh thuận tay giải quyết.

Hai tiếng sau.

Keng.

Bỗng nhiên, một tiếng chuông, từ xa xa truyền đến, vang vọng trong thiên địa.

Tiếng chuông không biết đến từ cự ly bao xa, nói chung nghe thì giống như vang lên bên tai.

- Tiếng chuông kỳ diệu quá, cái này đại biểu cho gì?

Lục Minh có chút tò mò.

Tạ Niệm Khanh lắc đầu, không nói gì.

- Chúng ta đi xem.

Lục Minh nói, nói xong, chân khí phun trào, Lục Minh phóng lên cao, bay về phía tiếng chuông truyền đến.

Bước vào Võ Tông cảnh, cuối cùng có thể tùy tâm sở dục ngự không mà đi.

Thân hình Niệm Khanh và Huyết Cương mắt vàng khẽ động, đuổi theo Lục Minh.

Keng.

Sau một thoáng, tiếng chuông thứ hai từ từ vang lên.

Nghe thì không khác gì vừa rồi, nhưng bọn Lục Minh rõ ràng đã cách vị trí tiếng chuông gần thêm một đoạn cự ly.

Bọn Lục Minh tiếp tục bay tới chỗ phát ra tiếng chuông.

Sau một thoáng, tiếng chuông thứ ba vang lên.

Nghe thì tương tự với hai tiếng trước, giống như vang lên bên tai.

Không trung thỉnh thoảng lại có tiếng xé gió truyền đến, không chỉ là bọn Lục Minh, người khác cũng nghe thấy tiếng chuông, đang hướng tới chỗ tiếng chuông.

Không lâu sau, tiếng chuông thứ tư vang lên, lúc này, bọn Lục Minh nhìn thấy một ngọn núi lớn.

Núi lớn này cao ngất trong mây, vô cùng hùng vĩ.

Mà tiếng chuông, chính là từ đỉnh núi lớn này phát ra.

Khi tới chân núi, phát hiện núi lớn bị một tầng quang mạc ngăn cản, căn bản không vào được.

Lúc này, dưới chân núi, đã tụ tập mấy trăm cường giả thanh niên.

Một đạo kiếm quang lóe lên, một thanh niên mặc trường bào kiếm khách dừng lại trong không trung.

Mọi người cả kinh, có người nhận ra đây là Đoạn Lăng trong Âm Nguyệt Cửu Kiệt. Tiếp theo, thỉnh thoảng lại có cao thủ xuất hiện.

Trừ Đoạn Lăng ra, còn có Ngũ Thập Siêu Tân Tinh của Huyết Triệu Đế Quốc, cũng liên tục xuất hiện hai người.

Tiếng chuông kéo dài, qua một lát, sẽ vang lên một tiếng.

Khi tiếng thứ tám vang lên, một thanh niên chắp hai tay sau lưng, khí thế như khói từ trong không trung từng bước đi tới.

- Dương Lục Cực tới rồi.

Có người kinh hô.

Ngay cả loại thiên tài cấp bậc như Huyết Triệu Ngũ Thập Siêu Tân Tinh, sắc mặt cũng đại biến, trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Thiên tài trên Vân Đế Bảng, thật sự quá mạnh.

Lúc này, dưới chân núi lớn, đã tụ tập vượt quá một ngàn người.

Sau một thoáng, tiếng chuông thứ chín từ từ vang lên.

Khi tiếng chuông thứ chín vang lên, quang mạc bao phủ núi lớn run lên, không ngờ tiêu tán, hóa thành vô hình, lộ ra mặt thật của núi lớn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)