- Tự tìm chết.
Triệu Hoành quát lạnh, chém ra một đao, đao quang lăng liệt chém tới Huyết Cương mắt vàng.
Keng.
Đao quang và móng tay chém vào nhau, phát ra thanh âm kim thiết giao kích, tia lửa bắn ra bốn phía.
Một đạo thân ảnh bay về phía sau rất xa, không ngờ là Triệu Hoành.
Hắn căn bản không địch lại, bị Huyết Cương mắt vàng một trảo hất bay.
Huyết Cương mắt vàng gầm lên, tiếp tục đuổi theo Triệu Hoành, tốc độ cực nhanh, giống như điện quang hỏa thạch.
Sắc mặt Triệu Hoành cực kỳ khó coi, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, một chiêu vừa rồi, hắn đã bị thương.
Lúc này Huyết Cương mắt vàng đánh tới, hắn căn bản không dám ham chiến, xoay người bỏ chạy, phương hướng hắn chạy chính là phương hướng của Lục Minh và Tạ Niệm Khanh.
- Không tốt, đi mau.
Sắc mặt Lục Minh biến đổi, cùng Tạ Niệm Khanh xoay người bỏ chạy.
- Hai người các ngươi còn dám chạy? Còn không mau dừng lại, giúp ta cầm chân con Huyết Cương này, chết trong tay Huyết Cương, các ngươi còn được chết thống khoái, chờ một chút nữa rơi vào trong tay ta, ta sẽ khiến các ngươi muốn chết cũng không được.
Triệu Hoành quát lạnh, vô cùng bá đạo.
- Mẹ kiếp, một trong Huyết Triệu Đế Quốc Ngũ Thập Siêu Tân Tinh cái gì, ta thấy là một kẻ ngu xuẩn rõ đầu rõ đuôi, tiểu Khanh, ngươi cho rằng thế nào?
Thanh âm vô cùng khinh thường từ trong miệng Lục Minh truyền ra.
Tạ Niệm Khanh lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống, Lục Minh gọi nàng là gì? Tiểu Khanh?
Ánh mắt Tạ Niệm Khanh lộ ra quang mang hung tợn, nhìn chằm chằm Lục Minh.
- Tiểu Khanh, tên gia hỏa đó có phải một kẻ ngu xuẩn không?
Lục Minh làm bộ không nghe thấy, tiếp tục hỏi.
- Ừ.
Tạ Niệm Khanh nghiến răng ken két, nửa ngày sau mới thốt ra một chữ.
Tên Lục Minh này rõ ràng đang thừa cơ chiếm tiện nghi của nàng.
- Tự tìm chết.
Triệu Hoành gầm lên, vừa muốn bạo phát chân khí, cho Lục Minh một đao, nhưng chân khí vừa đề lên, tốc độ biến thành chậm lại, Huyết Cương mắt vàng đuổi kịp, tóm ra một trảo.
Xoẹt.
Cho dù Triệu Hoành chạy nhanh, nhưng vẫn có một mảnh áo bị cào xuống, mà mảnh vải bị cào xuống này vừa hay là chỗ ở mông Triệu Hoành, lập tức, hơn nửa cái mông trắng ngần của Triệu Hoành lộ ra.
Triệu Hoành hét lên một tiếng, giống như điện giật nhảy về phía trước, mới tránh nguy hiểm bị một trảo xé rách ngời, nhưng hắn lại cảm thấy mông lạnh toát, quay đầu nhìn một cái, lại gầm lên một tiếng.
- Ơ, sao tư thế bỏ chạy của tên gia hỏa đó lại kỳ quái như vậy, cứ nhìn về phía mông mình, có bệnh à?
Lục Minh tinh mắt, phát hiện sự khác thường của Triệu Hoành, lầm bầm.
Sắc mặt Triệu Hoành đỏ bừng, sát cơ đối với Lục Minh, quả thực là nồng đậm tới không tan được.
Hắn điên cuồng đuổi theo hai người Lục Minh, mà Huyết Cương mắt vàng thì điên cuồng đuổi theo phía sau hắn.
Tốc độ của Triệu Hoành vô cùng nhanh chóng, rất nhanh đã sắp đuổi kịp Lục Minh và Tạ Niệm Khanh.
- Ha ha ha, chết đi, tiểu tử, có một mỹ nữ chết cùng ngươi, trên Hoàng Tuyền Lộ, cũng không tịch mịch nữa.
Triệu Hoành cười lạnh, chân khí phát ra, đề thăng tốc độ tới cực hạn, bay qua đỉnh đầu hai người Lục Minh, cực kỳ kiêu ngạo.
Phía sau, Huyết Cương mắt vàng gầm lên, nhìn chằm chằm Lục Minh và Tạ Niệm Khanh, tràn ngập sát cơ.
- Hả?
Đúng lúc này, Lục Minh bỗng nhiên cảm thấy tấm Trấn Ma Lệnh Cửu Dương Chí Tôn đưa hắn hơi sáng lên.
- Chẳng lẽ Trấn Ma Lệnh sau khi chế ngự Huyết Ma, vẫn có dư lực chế ngự con Huyết Cương mắt vàng này?
Trong lòng Lục Minh hiện lên một suy nghĩ.
- Mặc kệ, thử xem.
Lục Minh đột nhiên dừng lại, Trấn Ma Lệnh bất tri bất giác đã xuất hiện trong tay hắn.
- Lục Minh, ngươi dừng lại làm gì?
Tạ Niệm Khanh cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng Lục Minh chỉ lộ ra một nụ cười với nàng, không giải thích.
- Đáng giận, Lục Minh, trước khi ta chưa giẫm ngươi dưới chân, ngươi không được chết.
Tạ Niệm Khanh cắn răng một cái, cũng ngừng lại, đứng bên cạnh Lục Minh.
- Ha ha ha, hai tiện chủng này, chắc sợ tới choáng váng rồi.
Triệu Hoành chạy như điên, cho tới ngoài mười dặm mới ngừng lại, đứng trên trời cao, quan vọng từ xa.
Gừ.
Huyết Cương mắt vàng gầm lên, một trảo chộp tới Lục Minh.
- Dừng lại.
Trấn Ma Lệnh Trong tay Lục Minh sáng rực, một đạo dao động vô hình ùa về phía Huyết Cương mắt vàng, đồng thời, Lục Minh quát khẽ một tiếng, hóa thành một cỗ dao động vô hình, xộc vào trong cơ thể Huyết Cương mắt vàng.
Tất cả những điều này, vô thanh vô tức, ngay cả Tạ Niệm Khanh ở bên cạnh cũng không cảm thấy.
Lúc này, quanh người Tạ Niệm Khanh đã phủ kín hoa sen màu đen, chân khí vận chuyển tới cực hạn, chuẩn bị liều chết liều một phen.
Nhưng đột nhiên, Huyết Cương mắt vàng ngừng lại, trong miệng phát ra tiếng gầm khẽ, lại không tiếp tục công kích.
- Thành công rồi.
Mắt Lục Minh sáng lên.
- Trở về.
Trong lòng Lục Minh lại truyền đạt một mệnh lệnh, tức khắc, Huyết Cương mắt vàng gầm khẽ, quả nhiên xoay người chạy về, sau đó nhảy xuống hố, biến mất.
Tạ Niệm Khanh trợn mắt há hốc mồm, sững sờ nói:
- Thế này là sao?
- Ha ha ha, tiểu Khanh, ngươi vẫn chưa nhìn ra à? Lục Minh ta vận may thiên tề, chính là thiên chi kiêu tử, được thượng thiên phù hộ, Huyết Cương mắt vàng gì, nhìn thấy ta còn không ngoan ngoãn trốn về, nào dám động thủ với ta.
Lục Minh cuồng tiếu, bộ dạng tiểu nhân đắc chí, tự kỷ vô địch.
- Sặc.
Tạ Niệm Khanh khinh bỉ, căn bản không tin chuyện ma quỷ của Lục Minh.
Sau đó nghiến răng ken két, nói:
- Lục Minh, ta cảnh cáo ngươi, không được gọi ta là tiểu Khanh.
- Được, tiểu Khanh.
Lục Minh trả lời.
- Ngươi.
Tạ Niệm Khanh nghiến răng, chỉ muốn xông lên cắn Lục Minh một miệng.
Trên bầu trời xa xa, Triệu Hoành cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn.
- Thế này là sao? Sao Huyết Cương mắt vàng không công kích hai người đó?
Con ngươi Triệu Hoành thiếu chút nữa thì lồi ra.
- Chẳng lẽ chỉ cần nhận thua, Huyết Cương mắt vàng sẽ không công kích?
Triệu Hoành ở đó miên man bất định.
Nhưng hắn trong một chốc một lát vẫn không dám tiến lên, Huyết Cương mắt vàng quá mạnh, đánh chính diện, không tới mấy chiêu, hắn sẽ bị kích sát.
Trong Rừng đá, Lục Minh liếc Triệu Hoành ở trên không trung xa xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó nói với Tạ Niệm Khanh:
- Đi, nơi đó còn có nhiều Luyện Huyết Tinh như vậy, chúng ta đi lấy toàn bộ.
- Ngươi còn đi á? Không sợ Huyết Cương mắt vàng à....
Tạ Niệm Khanh do dự.
- Sợ cái gì? Ta nói rồi, ta được thượng thiên phù hộ, Huyết Cương mắt vàng nhìn thấy ta, chạy còn không kịp, nào dám động thủ, yên tâm, có ta ở đây, không sao!
Lục Minh miệng đầy nói nhảm, đắc ý dào dạt, đi nhanh về phía trước.
Tạ Niệm Khanh cắn răng một cái, đuổi theo Lục Minh.
Khi hai người đi tới chỗ hố, Huyết Cương mắt vàng không có một chút động tĩnh nào.
Trên mặt Lục Minh nở nụ cười, tuyệt không lo lắng, trực tiếp nhảy xuống hố, bắt đầu thu thập Luyện Huyết Tinh.
Thấy vậy, Tạ Niệm Khanh cũng yên lòng, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có chút tin lời Lục Minh.
- Phì, sao có thể? Tên này chỉ biết nói xằng nói bậy.
Tạ Niệm Khanh thầm lắc đầu, bắt đầu ra sức thu thập Luyện Huyết Tinh.
- Không sao, thật sự không sao.
Xa xa, Triệu Hoành nhìn thấy một màn này, miệng há to tới có thể nhét một cuộc sống trứng ngỗng.
- Ta có nên đi tới trảm sát hai người, cướp lấy Luyện Huyết Tinh không, không được, ta kì tài ngút trời, tiền đồ tương lai không thể đoán định, sao có thể tùy tiện mạo hiểm, chờ hai tên này thu thập Luyện Huyết Tinh xong, khi đi ra, ta sẽ kích sát bọn họ, Luyện Huyết Tinh còn không phải là của ta sao.
Triệu Hoành tính toán tốt, ngược lại không vội, đợi trong không trung.
- Thu, thu, thu.
Lục Minh và Tạ Niệm Khanh điên cuồng thu, cực kỳ hưng phấn.
Sau một thoáng, hai người đều thu thập được hơn ba ngàn viên, lúc này, Luyện Huyết Tinh trong hố mới bị thu thập hết.