Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 283: Huyết triệu ngũ thập siêu tân tinh

Chương Trước Chương Tiếp

- Nhân Đạo Chưởng.

Lục Minh hét lớn, lại đánh ra một chưởng.

Một chưởng này, Lục Minh dốc hết toàn lực, dung nhập phong hỏa thế.

Ầm!

Nhân Đạo Chưởng Ấn và Chân Long màu vàng đâm vào nhau.

Tiếng nổ kịch liệt vang lên, sau đó, Nhân Đạo Chưởng Ấn vỡ vụn từng tấc, lực lượng khủng bố ùa tới Lục Minh, Lục Minh không khỏi lui về phía sau.

Chiến lực của Tử Tùng, quả thật cực kỳ cường đại.

Lục Minh phát hiện, theo tu vi của hắn đề thăng, đối thủ phải đối mặt cũng càng lúc càng mạnh, khi đối mặt với những Võ Tông trẻ tuổi này, ưu thế ở rất nhiều phương diện của hắn đều không còn rõ ràng nữa.

Những cường giả Võ Tông thanh niên này, cơ hồ đều tu luyện võ kỹ Địa cấp, hơn nữa đều lĩnh ngộ thế, đã thế hỏa hậu còn không thấp.

Lục Minh ở phương diện võ kỹ và thế, tuy chiếm một chút ưu thế, nhưng không lớn.

Còn nữa, cường giả Võ Tông, công pháp tu luyện sao có thể là công pháp Hoàng cấp, bình thường đều là công pháp Huyền cấp thượng phẩm, thậm chí có người là tu luyện công pháp Địa cấp, cũng không có gì lạ.

Cấp bậc của công pháp càng cao, chân khí tu luyện ra lại càng hùng hậu, càng ngưng luyện.

Chân khí của Lục Minh, không thể gấp năm lần những người này, cho nên, ưu thế thu nhỏ lại.

Muốn vượt cấp mà chiến, càng khó hơn, cho nên Lục Minh mới bị Tử Tùng đánh lui.

Lại không biết, trong lòng Tử Tùng cũng vô cùng khiếp sợ, hắn chính là thiên tài tuyệt thế, không phải Võ Tông nhị trọng bình thường, dưới một chưởng toàn lực, không ngờ chỉ đánh lui Lục Minh, không kích sát được hắn, điều này khiến hắn có chút bất khả tư nghị.

- Giết, giết, thiên phú của tiểu tử này cao hơn cả ta, không thể để lại trên đời này.

Tử Tùng gầm lên trong lòng, lại giết tới Lục Minh.

Lúc này, Tạ Niệm Khanh cũng động thủ, quanh người nàng ngưng tụ ra từng đóa hoa sen màu đen, cánh hoa màu đen bay múa, bao phủ về phía Tử Tùng, đồng thời hai tay vung ra, từng đạo chưởng ấn màu đen gào thét mà ra.

- Tiện nhân, tự tìm chết.

Tử Tùng hét lớn, vận chuyển một bộ phận lực lượng, đánh tới Tạ Niệm Khanh.

Ầm! Ầm!

Lập tức, ba người đại chiến với nhau.

Chiến lực của Tạ Niệm Khanh cũng cực kỳ kinh người, không kém hơn Lục Minh, hai người liên thủ, đánh ngang tay với Tử Tùng.

Sắc mặt Tử Tùng âm trầm tới cực điểm, càng đại chiến, hắn càng kinh hãi.

Ba người đại chiến, kình khí bắn ra bốn phía, nhưng trên vách tường xung quanh tầng thứ bảy, hiện ra từng đạo minh văn, tán đi đại bộ phận lực lượng, nếu không, những Nhất Nguyên Cổ Linh Đan đó cũng sẽ bị đánh nát.

Phút chốc, chính là hơn năm mươi chiêu.

Ở tầng sáu, ba thanh niên Võ Tông nhất trọng đứng đó, nghe tiếng nổ vang kịch liệt từ tầng thứ bảy truyền đến, ba người ngơ ngác nhìn nhau.

Đây là Tử Tùng đang đại chiến cùng ai? Chẳng lẽ là đôi nam nữ Đại Võ Sư cửu trọng lúc trước?

Nhưng sao có thể như vậy được? Hai nam nữ trẻ tuổi Đại Võ Sư cửu trọng, có thể đại chiến với Tử Tùng thành như vậy? Thế bọn họ thì tính là gì? Phế vật ư?

Bọn họ khó có thể tin được.

Nhưng trừ hai nam nữ trẻ tuổi đó ra, bên trên không có người khác.

Ba người quyết định ở lại tầng sáu.

- Chết cho ta, chết cho ta.

Tử Tùng gầm lên, toàn thân quang mang màu vàng sôi trào, vô cùng nồng đậm.

Hắn gầm lên trong lòng, muốn kích sát Lục Minh và Tạ Niệm Khanh, nhưng căn bản không thể đắc thủ.

Lại một lúc sau, kim quang trên người Tử Tùng bắt đầu cấp tốc tiêu tán.

- Đáng chết, đáng chết, hai kẻ khốn khiếp các ngươi, cẩu nam nữ, chờ đó cho ta, Tử Tùng ta không giết các ngươi, thề không làm người.

Tử Tùng gầm lên một tiếng, liên tục đánh ra mấy chưởng, chặn công kích của Tạ Niệm Khanh và Lục Minh, sau đó thì co cẳng bỏ chạy, chạy về tầng sáu, trong phút chốc đã biến mất ở thang gác.

Hắn duy trì loại trạng thái kim quang đó, cực kỳ tiêu hao chân khí, hiện tại, hắn đã không chống đỡ được, chỉ có thể chạy trốn, nếu không, sẽ bị Lục Minh và Tạ Niệm Khanh liên thủ kích sát.

Tầng sáu, ba thanh niên đó đang chờ, bỗng nhiên nhìn thấy Tử Tùng từ tầng bảy lao xuống cực nhanh.

Điều này khiến ba thanh niên đều sững sờ.

- Chẳng lẽ, Tử Tùng bị đánh bại rồi?

Ba thanh niên nhìn nhau, hít một hơi lạnh.

Sau đó, bọn họ cũng không chút do dự, co cẳng bỏ chạy.

Tầng bảy, Lục Minh và Tạ Niệm Khanh quan sát xung quanh.

Tổng cộng có hai giá hàng, đều bày từng bình ngọc, toàn bộ đều là Nhất Nguyên Cổ Linh Đan.

- Mỗi người một nửa đi.

Lục Minh cười nói, sau đó bước về phía một giá hàng trong đó, mà Tạ Niệm Khanh thì bước tới giá hàng còn lại.

Lục Minh nhìn qua, liền tính ra, tổng cộng có bốn mươi chín bình ngọc.

Lục Minh cầm lấy một bình ngọc, vừa mở ra, liền ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm.

Trong Bình ngọc đặt chín viên đan dược màu trắng tròn vo.

Lục Minh mừng rỡ, vung tay lên, cất toàn bộ những bình ngọc này vào trong Chí Tôn Thần Điện.

Bên kia, Tạ Niệm Khanh cũng thu hồi Nhất Nguyên Cổ Linh Đan, trên mặt lộ ra nụ cười.

- Có những Nhất Nguyên Cổ Linh Đan này, ta rất nhanh có thể xông lên Võ Tông cảnh, đến lúc đó nhất định phải giẫm ngươi dưới chân.

Tạ Niệm Khanh nhìn về phía Lục Minh, hung tợn nói.

Lục Minh nghẹn lời rồi, sao cô nàng này cứ nhớ mãi chuyện này vậy.

Lập tức, Tạ Niệm Khanh đi xuống phía dưới, Lục Minh cười, theo sát đằng sau.

Sau khi xuống lầu, ở một số tầng dưới đã không tồi một bóng người, khi hai người ra khỏi tòa lầu các này, phát hiện người bên ngoài cũng đi sạch.

Trong bí cảnh này, không ai biết có thể dừng lại bao lâu, không ai nguyện ý lãng phí thời gian, nơi này đã không được, khẳng định đi tìm nơi khác.

Hai người ra khỏi lầu các, tùy ý chọn một phương hướng, lao đi cực nhanh.

Bọn họ muốn tìm một chỗ yên lặng, ăn Nhất Nguyên Cổ Linh Đan, đề thăng tu vi.

Sau nửa tiếng, hai người đi qua một tòa cung điện cũ nát.

- Chạy mau, bên trong là Triệu Hoành, một trong Ngũ Thập Siêu Tân Tinh của Huyết Triệu Đế Quốc.

Trong cung điện cũ nát, truyền đến tiếng hô to hoảng sợ.

Lập tức, hơn hai mươi thanh niên hoảng sợ từ trong cung điện lao nhanh ra.

- Chết đi.

Trong cung điện, truyền ra một tiếng sát cơ tràn ngập sát cơ, lập tức, một đạo đao quang khủng bố chém ra.

- A! A!

Tiếng hét thảm thê lương không ngừng vang lên, hơn hai mươi thanh niên, không ngờ bị một đao này trảm sát toàn bộ.

Trên bầu trời minh văn tràn ngập, từng viên Luyện Huyết Tinh được ngưng luyện ra.

Một thanh niên tóc tai rối tung, lưng đeo trường đao cất bước đi ra, trong một cái phất tay, những Luyện Huyết Tinh này toàn bộ đều bị hắn thu hồi, lập tức, ánh mắt của hắn nhìn về phía trước.

Sát ý lăng liệt tràn ra.

Ngoài Ngàn mét, Lục Minh và Tạ Niệm Khanh biến sắc.

- Đi.

Lục Minh quát khẽ, cùng Tạ Niệm Khanh rời khỏi nơi này cực nhanh.

Thanh niên này, quá mạnh, căn bản không phải là hai người bọn họ hiện tại có thể địch lại.

Huyết Triệu Ngũ Thập Siêu Tân Tinh, chính là thiên tài cùng cấp bậc với Liệt Nhật Lục Kiệt.

Nhìn thân ảnh của Lục Minh và Tạ Niệm Khanh đi xa, mắt Triệu Hoành lóe sáng, không truy kích, mà là xoay người tiến vào cung điện cũ nát đó.

Ngoài năm mươi dặm, trong một sơn cốc, truyền đến từng tiếng hét thảm.

- Là Đoạn Lăng trong Âm Nguyệt Đế Quốc Cửu Kiệt, đừng, đừng giết ta...

Nháy mắt, trong sơn cốc phát ra một đạo kiếm khí kinh thiên, mười mấy cường giả thanh niên bị một kiếm trảm sát, hóa thành từng viên Luyện Huyết Tinh.

Bất kể là Võ Tông nhất trọng, hay là Võ Tông nhị trọng, đều không tránh được vận mệnh bị giết.

Minh và Tạ Niệm Khanh ở xa xa thấy một màn này, không hề dừng lại, xoay người bước đi.

Cách bọn Lục Minh ngoài mấy trăm dặm, trong một mảng phế tích, Dương Lục Cực ngửa mặt lên trời cười to, mà xung quanh hắn, ít nhất có năm mươi cỗ thi thể nằm ở đó, huyết khí bị ngưng luyện thành Luyện Huyết Tinh.

Trong bí cảnh, không có lúc nào là không có giết chóc, chỉ có cường giả, mới có thể sinh tồn, mới có thể cướp lấy cơ duyên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)