- Gì cơ? Minh văn loại tuế nguyệt?
Mọi người kinh hãi.
Minh văn loại tuế nguyệt, chính là minh văn thuộc về chí cao, muốn nắm giữ, khó như lên trời.
- Theo lão phu phỏng đoán, nơi này hạn chế tuổi của người tiến vào, vượt quá tuổi nhất định, sẽ bị minh văn đại trận trong vòng xoáy kích sát.
Lão già tóc trắng lại nói.
- Vậy rốt cuộc bao nhiêu tuổi mới có thể đi vào, bao nhiêu tuổi thì không thể vào?
Có người hỏi.
- Thiên hạ lấy ba mươi tuổi làm một trọng điểm để phân chia, ba mươi tuổi trở xuống là thế hệ trẻ tuổi, thuộc về hoàng kim hoàng kim của tu luyện, cho nên ta phỏng đoán, nơi này người ba mươi tuổi trở xuống có thể đi vào, ba mươi tuổi trở lên thì không thể vào.
Lão già tóc trắng nói.
- Ba mươi tuổi? Ta đã vượt quá rồi.
- Ta vừa hay ba mươi mốt tuổi, xui xẻo.
Rất nhiều người tuổi vượt quá ba mươi đều vẻ mặt uể oải, hét to xui xẻo, mà những thanh niên từ ba mươi tuổi trở xuống thì lại lộ ra vẻ mừng rỡ, người tu vi càng mạnh lại càng mừng.
Nhân vật thế hệ trước không thể vào, những người tu vi cường đại, tất nhiên chiếm ưu thế, sao có thể không vui?
- Xông lên.
Lập tức, có một số thanh niên ba mươi tuổi trở xuống xông lên.
Quả nhiên không sao, lần lượt biến mất trong vòng xoáy.
- Ha ha ha, đám kiến các ngươi cũng muốn tranh với ta à?
Dương Lục Cực cười to, việc càn rỡ.
Thiên tài trên Vân Đế Bảng, chỉ có một mình hắn tới, ai có thể tranh phong với hắn?
Hắn đạp bước mà ra, tiến vào vòng xoáy, biến mất.
Thanh niên khác cũng xông vào như ong vỡ tổ.
Lục Minh tính toán một chút, ít nhất cũng mấy ngàn người.
Trong lúc, này, cũng có người ba mươi tuổi trở lên không tin tà, ôm tâm lý cầu may, muốn mạo hiểm thử một lần, cuối cùng đều bị minh văn đại trận giảo sát.
Sau đó, người hơn ba mươi tuổi trở lên khác cũng không dám thử nữa.
- Chúng ta cũng vào đi.
Lục Minh nói với Tạ Niệm Khanh.
Tạ Niệm Khanh gật đầu cùng Lục Minh lao về phía vòng xoáy.
Xông vào vòng xoáy, một trận cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó Lục Minh phát hiện hắn đứng dưới chân một ngọn núi, phía trước là núi lớn mênh mông vô biên vô hạn.
Tạ Niệm Khanh ở ngay bên cạnh hắn, không chỉ như vậy, dường như tất cả mọi người đều không phân tán ra, mà tụ tập ở chân núi này.
Nhìn một cái, toàn là bóng người.
Ầm!
Đột nhiên, cách Lục Minh ông Bạo phát đại chiến.
Người tiến vào nơi này đến từ các thế lực, có một số người vốn có cừu oán, lúc này gặp nhau, bạo phát đại chiến, cũng là điều rất bình thường.
Một lúc sau, một tiếng hét thảm vang lên, một thanh niên bị kích sát.
Chính là lúc này, dị biến nổi lên.
Trên bầu trời đột nhiên hiện ra từng đạo minh văn, bao bọc lấy thanh niên vừa bị kích sát, một màn kinh người xuất hiện, chỉ thấy máu trong thi thể của thanh niên đó, bao gồm cả tinh huyết, toàn bộ bị hút ra, dưới tác dụng của minh văn, hóa thành một tinh thể màu máu rơi xuống đất.
- Đây chẳng lẽ là Luyện Huyết Tinh?
- Là Luyện Huyết Tinh, thiên chân vạn xác, trên người ta có.
- Gì cơ? Người đã chết, không ngờ sẽ bị luyện thành một viên Luyện Huyết Tinh, đúng là bất khả tư nghị.
Toàn trường, bộc phát ra tiếng ồn ào kinh thiên.
Trong lòng Lục Minh cũng chấn động.
Luyện Huyết Tinh, hiệu quả cực kỳ tương tự với Luyện Huyết Đan, đều là thứ khi võ giả giác tỉnh huyết mạch thứ hai sử dụng.
Hiệu quả của Một viên Luyện Huyết Tinh, tương tự như một viên Luyện Huyết Đan.
- Có phải hay không, thử một lần là biết.
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh vang lên.
Trong đám người, một vầng mặt trời hiện lên, ầm ầm nổ tung.
Tiếng hét thảm không ngừng, lập tức có mười mấy người bị kích sát.
Khoảnh khắc đó, trên bầu trời hiện ra một lượng lớn minh văn, bọc lấy những thi thể đó, sau đó máu của các thi thể toàn bộ bị hút ra, luyện thành từng viên Luyện Huyết Tinh.
Quả thực là như vậy.
Rất nhiều người đều hít sâu, cũng có rất nhiều người ánh mắt lộ ra quang mang khát máu.
- Giết.
- Giết.
Lập tức, có người gầm lên, giết tới người bên cạnh.
- Không tốt, đi mau.
Cũng có người hét to, điên cuồng phóng tới núi lớn phía trước.
Hiện trường, là một mảng đại loạn, mùi máu tươi ngút trời.
Trên bầu trời, hiện ra chi chít minh văn, máu của những người bị kích sát, toàn bộ hóa thành từng viên Luyện Huyết Tinh.
- Giết.
Cũng có người giết tới Lục Minh.
Lục Minh dùng trường thương quét ra, va chạm một kích với đối phương, đối phương bị đánh lui.
- Tạ Niệm Khanh, đi, chúng ta xông vào trong những núi lớn đó.
Lục Minh nói to.
Lần này thiên tài đi vào quá nhiều, đại bộ phận đều là cường giả thanh niên của Huyết Triệu Đế Quốc, cường giả thanh niên Võ Tông cảnh, cũng có rất nhiều, với chiến lực của Lục Minh, cũng chỉ có thể xếp ở trình độ trung du mà thôi, không thể không tạm thời tránh lui.
Hai người toàn lực phóng tới núi lớn, không lâu sau, liền xông vào trong, tiếp tục chạy vào sâu trong núi lớn.
Phía sau, không ngừng có người xông vào trong núi lớn.
Mấy ngàn người, phân tán ra trong núi lớn mênh mông.
Lục Minh và Tạ Niệm Khanh lao vào khoảng hơn hai trăm dặm mới ngừng lại.
- Trong một đoạn thời gian tiếp theo, nơi này sẽ hóa thành địa ngục giết chóc.
Lục Minh nói khẽ.
Có thể tưởng tượng, kích sát người khác, có thể hóa thành Luyện Huyết Tinh, đây là chuyện điên cuồng cỡ nào, thanh niên đi vào, khẳng định sẽ liệp sát lẫn nhau.
Những cường giả thanh niên Võ Tông cảnh, tuy bản thân không dùng được Luyện Huyết Tinh, nhưng cầm ra bán, giá cũng cực kỳ kinh người.
- Lục Minh, chúng ta phải mau chóng đột phá Võ Tông cảnh, nếu không sẽ rất bị động.
Tạ Niệm Khanh nói.
Đến hoàn cảnh lạ lẫm này, khắp nơi đều phải đối mặt với cường địch, quan hệ của hai người bất tri bất giác gần hơn một chút.
- Không sai, nhưng muốn đột phá, nào có dễ gì, chúng ta tìm một chút đã, xem có bảo vật gì không.
Lục Minh nói.
Lập tức, hai người tùy ý chọn một phương hướng rồi lao nhanh về phía trước.
Vù! Vù!
Bỗng nhiên, tiếng xé gió sắc bén vang lên, mấy đạo kiếm khí giết tới hai người.
Có người đánh lén!
Sắc mặt hai người biến đổi, thân hình chớp động, tránh khỏi công kích.
Sau đó, bóng người nhấp nhoáng, tám thân ảnh xuất hiện, bao vây hai người.
- Coi như hai người các ngươi xui xẻo. Hiện tại hóa thành Luyện Huyết Tinh của chúng ta đi.
Trong tám người, thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói.
Người này là mạnh nhất trong tám người, khí tức trên người vô cùng hùng hậu, là một cao thủ Võ Tông nhất trọng.
Bảy người còn lại cũng đều là tu vi Đại Võ Sư cửu trọng.
- Lục sư huynh, nữ tử này trông quốc sắc thiên hương, giết đi thì quá đáng tiếc, không bằng để ta chơi một chút đã rồi giết cũng không muộn.
Một thanh niên mập lùn trong đó, vẻ mặt bỉ ổi nhìn Tạ Niệm Khanh, trong ánh mắt, toàn là quang mang dâm tà, dưới đũng quần hắn không ngờ đã nhô cao.
- Lưu bàn tử, thu hồi sắc tâm đó của ngươi đi, đây là đâu, phải tốc chiến tốc thắng, nếu không có chết như thế nào cũng không biết đấy.
Lục sư huynh quát.
Thanh niên mập lùn cười mấy tiếng, nhưng nhìn về phía Tạ Niệm Khanh, hỏa diễm trong mắt càng đậm, hồn nhiên không phát hiện sát cơ trong mắt Tạ Niệm Khanh.
- Tên gia hỏa này, đáng thương.
Lục Minh lắc đầu, trong lòng đã mặc niệm cho tên mập này.
Ngay cả tiểu ma nữ Tạ Niệm Khanh cũng dám dâm loạn, đúng là tự tìm chết.
- Ngươi, chết chắc rồi.
Quả nhiên, trong miệng Tạ Niệm Khanh truyền ra thanh âm vô cùng lạnh lùng.
- Gì cơ? Ta chết chắc rồi? Ngươi muốn giết ta? Ha ha, nực cười, ngươi không thấy à, Lục sư huynh ta chính là cường giả Võ Tông, ngươi chỉ là một Đại Võ Sư, ở trước mặt Võ Tông, cũng muốn giết ta, đúng là bao phủ cười. A! A! Bảo bối của ta.
Thanh niên béo lùn ban đầu thì kiêu ngạo, nhưng còn chưa nói hết, đã phát ra tiếng hét thảm thê lương.