Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 279: Di tích vân đế cung

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi hai dị thú bị giết, cửa đá không còn động tĩnh.

- Tiểu Huyết, phá cửa đá.

Lục Minh quát.

Huyết Ma gầm rú, chạy như điên về phía cửa đá.

Ầm!

Nó nặng nề va vào cửa đá, cửa đá phát ra chấn động kịch liệt, cả thiên địa giống như đều lay động.

Nhưng, cửa đá không mở.

- Tiếp tục.

Lục Minh quát.

Huyết Ma tiếp tục oanh kích, cửa đá không ngừng chấn động, cuối cùng, chậm rãi mở ra một khe hở.

Ầm!

Lúc này, Lục Minh giống như nghe thấy bên ngoài cửa đá truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc.

- Thế này là sao?

Lục Minh nhíu mày.

Nhưng không cho phép hắn được nghĩ nhiều, lao nhanh về phía trước, quát:

- Đi, chúng ta ra ngoài.

Tạ Niệm Khanh theo sát đằng sau.

Gừ.

Lúc này, Huyết Ma gầm lên, dừng chân không tiến, một đạo ý niệm truyền vào trong đầu Lục Minh, Lục Minh đại khái hiểu được ý của Huyết Ma là nó sinh trưởng ở nơi này, căn bản không ra được, một khi ra ngoài, sẽ tan thành mây khói.

Trong lòng Lục Minh hét to đáng tiếc, một con Huyết Ma cường đại như vậy, nếu theo hắn ra ngoài, vậy không phải là có thể càn quét Liệt Nhật Đế Quốc, thậm chí trực tiếp đánh lên Thập Phương Kiếm Phái sao.

Đáng tiếc, đáng tiếc! Lục Minh gầm lên trong lòng, nhưng lại đành bất lực, chỉ có thể buông bỏ Huyết Ma, cùng Tạ Niệm Khanh phóng tới cửa đá.

Cửa đá quá lớn, tuy chỉ mở một khe, cũng đủ cho hai người đi qua.

Thân hình hai người như gió, khi vừa vượt qua cửa đá, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, một thoáng sau, hai người phát hiện bọn họ đang đứng trên một mảng đồi núi.

Phía sau, sương mù màu máu tràn ngập, rõ ràng là Huyết Vực Ma Quật.

Phía trước, non xanh nước biếc, một mảng sinh cơ.

Chỉ là lúc này, ngọn núi phía trước chấn động, một cột sáng màu máu phóng lên cao, đâm thẳng vào mây xanh, phạm vi trăm dặm cũng có thể nhìn thấy.

Ầm ầm!

Bên cạnh, lại có một ngọn núi chấn động, lập tức, lại có một cột sáng màu máu lao ra, khuấy nát phong vân.

Lục Minh và Tạ Niệm Khanh đều trợn mắt há hốc mồm.

Đây là làm sao vậy? Nhìn thế nào cũng thấy xa lạ? Hơn nữa cột sáng màu máu này chẳng lẽ là bởi vì bọn họ mở cửa đá to lớn mà tạo thành?

Đúng vào lúc này, tiếng xé gió vang lên, lập tức, mấy đạo thân ảnh xuất hiện trên bầu trời.

Là mấy đại hán trung niên, khí tức trên người hùng hậu như núi, hiển nhiên đều là cường giả cảnh giới Võ Tông.

- Ngoài Huyết Vực Ma Quật xuất hiện biến, chẳng lẽ là có dị bảo xuất thế?

- Mau chóng thông tri cho tông môn.

Mấy đại hán nói thầm, sau đó không ngờ đạp không mà đi, biến mất.

Nhưng không lâu sau, lại có người tới, có một số là đạp không mà đến, đều là cường giả cảnh giới Võ Tông, cũng có một số võ giả Đại Võ Sư cảnh.

Thông qua cuộc nói chuyện phiếm của những người này, khiến Lục Minh biết được một sự thực khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.

Nơi này không ngờ không phải cảnh nội Liệt Nhật Đế Quốc, mà là bên kia Khô Tịch Hoang Nguyên, chỗ giao giới giữa Huyết Triệu Đế Quốc và Âm Nguyệt Đế Quốc.

Bọn Lục Minh lúc trước không ngờ lại chạy sai phương hướng.

Lục Minh dở khóc dở cười, cùng Tạ Niệm Khanh mắt to nhìn mắt nhỏ.

Ầm ầm!

Chấn động càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng, tổng cộng có chín cột sáng màu máu xuất hiện, xộc thẳng lên trời.

Lúc này, đã tụ tập không dưới trăm người.

- Nơi này, rất có khả năng là tông môn thượng cổ, di tích của Vân Đế Cung.

Trên bầu trời, một lão già tóc trắng phỏng đoán như vậy.

- Gì cơ? Không ngờ là tông môn thượng cổ Vân Đế Cung?

Có người khiếp sợ, tỏ vẻ nghi hoặc.

- Đó là tiền bối của Đại Nhật Phủ, phỏng đoán của hắn chắc không thể sai được.

- Không sai, Đại Nhật Phủ chính là đệ nhất tông môn của Huyết Triệu, tồn tại cực kỳ xa xưa, kiến thức uyên bác, chúng ta không bằng.

- Ha ha, đại cơ duyên.

Phụ cận, có người kích động nghị luận.

- Tông môn thượng cổ Vân Đế Cung.

Mắt Lục Minh sáng lên.

Vân Đế Sơn Mạch, sở dĩ gọi là như vậy, chính bởi vì Vân Đế Cung, có thể thấy được thực lực của Vân Đế Cung cường đại tới mức nào.

Nơi này không ngờ là di tích của Vân Đế Cung, Lục Minh khẳng định muốn mò mẫm một chút, không muốn bỏ qua.

Mọi người lẳng lặng chờ.

Lục Minh và Tạ Niệm Khanh khoanh chân ngồi một bên, vừa chữa thương, vừa chờ.

Thời gian trôi qua, người cũng càng lúc càng nhiều.

Hiển nhiên, tin tức đã truyền ra.

Bảy ngày sau, bốn phương tám hướng, đã là người đông nghìn nghịt.

Trong không trung đứng đầy người.

Có người của Huyết Triệu Đế Quốc, cũng có người của Âm Nguyệt Đế Quốc.

Đương nhiên, đại bộ phận đều là người của Huyết Triệu Đế Quốc.

Lục Minh thầm cảm thán, Huyết Triệu Đế Quốc quả nhiên cường đại, những người đứng trên không trung đều là cường giả cấp tông sư, phóng mắt nhìn quanh, không dưới ngàn người.

Huyết Triệu Đế Quốc không hổ là đế quốc trung đẳng, cực kỳ khủng bố.

- Đại Nhật Phủ có tới mấy trăm vị cao thủ, còn có trưởng lão hạch tâm, xem ra di tích Vân Đế Cung, không có phần của chúng ta rồi.

- Đúng vậy, tông môn khác của Huyết Triệu cũng có không ít cao thủ tới, người của hoàng thất Âm Nguyệt Đế Quốc cũng tới.

- Còn có rất nhiều cường giả thanh niên, như Ngũ Thập Siêu Tân Tinh của Huyết Triệu Đế Quốc, cường giả trong Cửu Kiệt của Âm Nguyệt Đế Quốc.

Phụ cận, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nghị luận.

Lúc này, một tiếng rít bén nhọn vang vọng bầu trời, cực kỳ chói tai.

Sau đó, một con quạ đen to lớn xuất hiện trên không trung.

Con quạ đen này cực kỳ khổng lồ, cánh dài tới mươi mét, toàn thân bốc ra hỏa diễm nóng cháy, trên người yêu khí ngút trời, cực kỳ khủng bố, rõ ràng là một con yêu thú cấp bốn.

Yêu thú cấp bốn, tương đương với võ giả Võ Tông.

Trên lưng quạ đen, một thanh niên mươi mấy tuổi đang đứng, hắn mặc trường bào màu đỏ, trên trường bào thêu một vầng mặt trời.

Hắn chắp tay sau lưng, nhìn về phía những cột sáng màu máu đó, có một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ.

- Dương Lục Cực, người này chính là Dương Lục Cực? Dương Lục Cực xếp thứ mười ba trên Vân Đế Bảng?

- Trừ hắn ra còn có thể là ai nữa?

- Ngay cả thiên tài của Vân Đế Bảng cũng tới.

Trong đám người, truyền ra một trận xôn xao.

Hiển nhiên, tên của Dương Lục Cực là chấn động lòng người.

- Xếp thứ ba mươi Vân Đế Bảng? Người này còn mạnh hơn Thu Trường Không sao?

Trong mắt Lục Minh lóe lên tinh quang.

Ba mươi sáu thiên tài trên Vân Đế Bảng, có thể nói là ba mươi sáu người mạnh nhất trong người đời này của Vân Đế Tam Thập Lục Quốc.

Thời gian, cấp tốc trôi qua, phút chốc, lại qua hai ngày.

Lúc này, thương thế của Lục Minh và Tạ Niệm Khanh đã sớm lành lại.

Ầm!

Đột nhiên, chín cột sáng màu máu phát ra tiếng nổ vang kịch liệt, quang mang đại thịnh, sau đó không ngờ hội tụ cùng một chỗ.

Sau một thoáng, huyết quang biến mất, trên bầu trời, xuất hiện một vòng xoáy màu đen to lớn.

- Không Gian Truyền Tống Lộ, nơi này có thể đi thông tới di tích Vân Đế Cung.

- Xông lên.

Lập tức, có mấy chục người lao về phía vòng xoáy.

- A!

Khoảnh khắc đó, tiếng hét thảm phát ra, trong mấy chục người, có hơn một nửa người thân thể đột nhiên nổ tung, huyết nhục rải xuống.

Nhưng hơn một nửa người còn lại thì xông vào vòng xoáy, biến mất.

- Chuyện gì thế? Tại sao lại như vậy? Vì sao lại có người chết, có người thì xông vào?

- Rốt cuộc có hạn chế gì?

Hiện trường, những người khác đều ngừng lại, không dám phóng tới vòng xoáy.

Một lão giả tóc trắng xuất hiện trước vòng xoáy, quan sát kỹ.

Mọi người nhận ra, hắn chính là một trưởng lão hạch tâm của Đại Nhật Phủ.

Lão già tóc trắng quan sát một lúc, nửa ngày sau mới nói:

- Nếu ta không nhìn lầm, nơi này chắc bố trí minh văn loại tuế nguyệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)