Nhìn bóng lưng cô đơn của Cửu Dương Chí Tôn, Lục Minh cũng cảm thán, Chí Tôn một đời, cường giả tung hoành thiên hạ, cuối cùng lại rơi xuống kết cục này, khiến người ta thổn thức không thôi.
- Mười năm, thời gian mười năm.
Lục Minh nói thầm.
Thời gian mười năm, muốn trưởng thành đến trình độ có thể chống lại Đế Nhất Võ Hoàng, cơ hồ là không thể, chênh lệch quá lớn.
Hiện tại, tu vi của hắn mới là Đại Võ Sư cửu trọng.
Trên Đại Võ Sư, còn có Võ Tông, Võ Vương, Linh Thần tam cảnh, trên Linh Thần tam cảnh, mới là Võ Hoàng.
Chênh lệch tới sáu cảnh giới lớn.
Chênh lệch thật sự quá xa.
- Bất kể khó cỡ nào, ta cũng phải dốc hết toàn lực để thử, không thử, sao biết có được hay không?
Ánh mắt Lục Minh lộ ra vẻ kiên nghị.
Lập tức nhìn về phía Tạ Niệm Khanh vẫn đang hôn mê.
- Chuyện Cửu Dương Chí Tôn tuyệt đối không thể để người khác biết, ai biết được liệu có bị Đế Nhất Võ Hoàng nhận thấy không, trước tiên cứ rời khỏi nơi này đã.
Lục Minh nghĩ, sau đó đi tới kéo Tạ Niệm Khanh, tâm niệm khẽ động, biến mất khỏi Chí Tôn Thần Điện.
Huyết Ma gầm rú, kinh thiên động địa.
Vừa ra khỏi Chí Tôn Thần Điện, Lục Minh phát hiện, bọn họ không ở trong bụng Huyết Ma, mà là ở trên lưng Huyết Ma.
Huyết Ma cảm thấy trên lưng có thêm hai người, lập tức nổi trận lôi đình, gầm rú liên tục.
Huyết khí cuồn cuộn, thổi quét về phía Lục Minh và Tạ Niệm Khanh.
- Trấn Ma Lệnh.
Lục Minh vung tay lên, Trấn Ma Lệnh xuất hiện, tự động bồng bềnh trên không trung, một cỗ dao động vô hình tán phát ra, ùa về phía Huyết Ma.
Gừ.
Huyết Ma gầm rú, dường như vô cùng hoảng sợ, phát ra tiếng kêu rên trầm thấp, cuối cùng không ngờ lại quỳ xuống.
Cúi đầu nghe theo!
Lục Minh kinh hỉ không thôi, đồng thời cũng cảm thán trước thủ đoạn của Cửu Dương Chí Tôn.
Cửu Dương Chí Tôn, chỉ là một dòng tàn hồn mà thôi, hơn nữa khi đó vì giúp hắn phong cấm Cửu Long Huyết Mạch, đã dầu hết đèn tắt, ở dưới loại tình huống này, thuận tay ngưng tụ ra một tấm Trấn Ma Lệnh cũng có thể khiến Huyết Ma cúi đầu nghe theo, thủ đoạn mạnh tới không thể tưởng tượng.
- Tiếp tục tiến về phía trước đi.
Lục Minh vỗ vỗ Huyết Ma nói.
Gừ.
Huyết Ma gầm khẽ, đứng dậy tiếp tục chạy về phía trước.
Huyết Ma hiển nhiên là bá chủ của khu vực này, có nó dẫn đường, ở vùng này là thông suốt.
- Ái chà, ta chết rồi à?
Đột nhiên, Tạ Niệm Khanh ở bên cạnh quát to một tiếng, từ Huyết Ma trên lưng nhảy lên, mắt to đen lúng liếng nhìn chung quanh.
Khi nhìn thấy Lục Minh, bỗng dưng nói to:
- Lục Minh, ngươi cũng chết rồi à? Chúng ta cùng nhau đến U Minh Địa Ngục rồi sao? Đều là tại ngươi, đáng tiếc ta vẫn còn tâm nguyện chưa xong.
Tạ Niệm Khanh nhắm mắt lại, ai thán không thôi.
Vẻ mặt Lục Minh ngây đơ, sững sờ cả nửa ngày, mới nói:
- Ai nói ta chết rồi? Ta vẫn sống sờ sờ mà.
- Ngươi không chết? Vậy sao ngươi và ta lại ở cùng nhau? Ta biết rồi, ngươi là bắt hồn phách của ta đúng không? Ngươi muốn làm gì? Không ngờ ngay cả hồn phách của ta cũng không buông tha, tên vô sỉ hèn hạ, hạ đẳng biến thái ngươi.
Tạ Niệm Khanh vừa nghe Lục Minh không chết, bắt đầu thoá mạ, thân thể còn không dừng lui về phía sau.
- Cái này...
Lục Minh triệt để ngây đơ, trợn mắt sững sờ nhìn Tạ Niệm Khanh.
Tạ Niệm Khanh cũng trợn mắt, cảnh giác nhìn Lục Minh, lườm cả nửa ngày, mới phát hiện không đúng, nhìn chung quanh một chút, hét to một tiếng:
- Thì ra ta cũng không chết, không tốt, sao chúng ta lại ở trên lưng Huyết Ma, mau nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này đi.
- Thoát khỏi? Muốn chạy thì ngươi chạy đi.
Lục Minh nhởn nha nhởn nhơ ngồi ở đó, vẻ mặt hờ hững nhàn nhã.
- Ngươi không chạy?
Tạ Niệm Khanh xoay chuyển ánh mắt, cảm giác chuyện không đúng.
- Đương nhiên không chạy rồi, có Huyết Ma này dẫn đường, việc gì phải chạy?
Lục Minh thản nhiên nói.
- Huyết Ma dẫn đường? Đợi đã, chuyện gì vậy? Sao Huyết Ma này không công kích chúng ta?
Tạ Niệm Khanh phát hiện Huyết Ma một mực đang ngoan ngoãn đi đường, hoàn toàn ngược lại với sự vồ giết hung ác điên cuồng khi lúc trước đụng phải bọn họ.
- Yên tâm, nó đã bị ta thu phục rồi.
Lục Minh thản nhiên nói.
- Bị ngươi thu phục, sao có thể? Dựa vào ngươi cũng có thể thu phục Huyết Ma này?
Tạ Niệm Khanh liên tục đề ra nghi vấn, có đánh chết nàng cũng không tin.
Huyết Ma này vô cùng hung ác điên cuồng, cũng vô cùng cường đại, nàng phỏng đoán, cho dù chưa đạt tới cấp bậc Võ Vương, cũng không kém bao nhiêu, Lục Minh lại có thể thu phục?
Sao có thể?
Nhưng một thoáng sau, con mắt to mỹ lệ đó của nàng lại đột nhiên trợn trừng.
Chỉ thấy Lục Minh nhẹ nhàng nói ra một câu:
- Tiểu Huyết, dừng lại.
Sau đó, Huyết Ma liền ngừng lại, đồng phát ra tiếng hô trầm thấp, dường như đang lấy lòng Lục Minh.
- Tiểu Huyết, nằm xuống.
Lại một câu nhẹ nhàng, Huyết Ma liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Tròng mắt Tạ Niệm Khanh đã trợn trừng, miệng há to tới có thể nhét vào một quả trứng vịt.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, đầy vẻ bất khả tư nghị.
Huyết Ma không ngờ thật sự bị Lục Minh thu phục, hơn nữa còn là kiểu ngoan ngoãn dễ bảo.
Quan trọng nhất là Lục Minh gọi Huyết Ma là gì? Tiểu Huyết?
Tạ Niệm Khanh cảm thấy mình đã quay cuồng rồi.
- Ha ha ha, thế nào? Có phải rất bội phục ta không, có phải có một loại xung động muốn lấy thân báo đáp không?
Nhìn thấy biểu cảm này của Tạ Niệm Khanh, trong lòng Lục Minh sảng khoái không thôi, ở đó cười to, biểu cảm đắc ý dào dạt.
Miệng cũng cười tới ngoác tận mang tai.
- Báo cái đầu ngươi, hừ, ai biết ngươi đã dùng phương pháp hèn hạ gì thu phục con Huyết Ma này, hừ, tên gia hỏa hèn hạ vô sỉ hạ lưu, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ giẫm ngươi ở dưới chân.
Tạ Niệm Khanh liên tục hừ lạnh, còn hung hăng lườm Lục Minh mấy cái, sau đó xoay người không nhìn Lục Minh nữa.
Có điều trong lòng nàng vẫn khiếp sợ không thôi, cũng tò mò với Lục Minh không thôi, không biết Lục Minh dùng phương pháp gì để chế ngự Huyết Ma.
Lục Minh cười, hắn sớm biết tính tình của Tạ Niệm Khanh này, cũng lười chẳng muốn tính toán với nàng.
Sau đó, Huyết Ma tiếp tục đi đường, mà Lục Minh và Tạ Niệm Khanh thì ngồi xếp bằng trên lưng Huyết Ma, vận công chữa thương.
Sau khoảng nửa ngày, cảnh sắc phía trước đã trở nên khác hẳn.
Phía trước, một tầng quang mạc to lớn, tạo thành hình nửa vòng tròn bao phủ, mà bọn Lục Minh thì ở trong quang mạc hình nửa vòng tròn này.
Đây là một minh văn trận pháp to lớn.
Lúc này, Lục Minh mới biết, Huyết Vực Ma Quật chính là ở trong một minh văn đại trận vô cùng khổng lồ.
Chẳng trách vừa tiến vào đại trận lại không phân biệt được phương hướng.
Khác nhau là, nơi này có một cánh cửa đá.
Cửa đá này vô cùng to lớn, mấp máy khảm trên quang mạc.
- Cửa đá này có lẽ chính là cửa ra.
Lục Minh suy đoán.
Phân phó Huyết Ma, lao về phía trước.
Gừ gừ.
Đột nhiên, trên cửa đá phát ra hai tiếng gầm rú kinh thiên, cửa đá sáng rực, hai dị thú to lớn xuất hiện trước cửa đá.
Hai dị thú này vô cùng to lớn, toàn thân phát ra quang huy màu máu.
Vừa xuất hiện, liền nhìn chằm chằm bọn Lục Minh.
Sắc mặt Lục Minh biến đổi, lập tức quát:
- Tiểu Huyết, tiêu diệt bọn chúng.
Huyết Ma phát ra tiếng gầm giận dữ, phóng tới hai dị thú.
Mà Lục Minh và Tạ Niệm Khanh thì nhảy xuống khỏi lưng Huyết Ma.
Lập tức, ba con quái vật lớn chém giết với nhau.
Huyết khí cuồn cuộn, chém giết vô cùng kịch liệt, hai dị thú đó cũng vô cùng cường đại, đáng tiếc so với Huyết Ma thì vẫn kém một đoạn.
Không lâu sau, hai dị thú bị Huyết Ma xé xác, sau đó nuốt vào trong miệng.