Phập!
Tạ Niệm Khanh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lắc lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
- Đứng vững.
Lục Minh gầm lên.
Nhưng cả người Tạ Niệm Khanh lay động, ánh mắt tan rã, miệng kêu:
- Lục Minh, ta muốn giẫm ngươi ở dưới chân.
Nói xong, thân thể mềm nhũn, không ngờ trực tiếp ngã xuống, lâm vào hôn mê.
Lục Minh tức tới bật cười, nữ nhân này, lúc này rồi vẫn nghĩ tới những cái này.
Sương mù có tính ăn mòn ở xung quanh khiến da cháy và đau nhói.
Đồng thời loại sương mù này, còn có thể thẩm thấu vào trong da, khiến người ta lâm vào buồn ngủ.
- Chẳng lẽ lần này thật sự phải chết ở đây?
Lục Minh thầm nghĩ, nhưng trong lòng lại có không cam tâm vô hạn.
Nhưng, thân thể quả thật càng lúc càng bất lực, tinh thần cũng càng lúc càng thiếu thốn.
- A! Ta phải đứng vững, ta muốn sống sót ra ngoài, ta muốn bước lên đỉnh phong võ đạo.
Lục Minh gầm lên trong lòng, dốc hết toàn lực chống lại.
Khuất phục, không phải tính cách của hắn.
Nhưng loại sương mù này quá quỷ dị, cũng quá mạnh, không phải không khuất phục thì có thể hữu dụng.
Ngay khi Lục Minh sắp lâm vào hôn mê, thiên địa bỗng nhiên quay cuồng, Lục Minh phát hiện hắn xuất hiện ở một nơi khác.
- Chí Tôn Thần Điện, nơi này là Chí Tôn Thần Điện.
Lục Minh vừa có chút kinh hỉ, lại có chút nghi hoặc.
Chí Tôn Thần Điện, không phải vào lúc hắn lâm vào nguy cơ là không thể vào được ư?
Trước kia hắn đã từng thử rất nhiều lần, lúc trước cũng thử rồi, đều vô dụng, không ngờ hiện tại lại tự động vào được.
Có điều Lục Minh đưa mắt nhìn một cái, có chút kinh ngạc.
Hắn phát hiện hắn không phải ở trên ba bình đài trước, mà là ở trên bình đài cao nhất, phía dưới là từng hạng bậc thang dài, đi thông xuống phía dưới.
Mà ở một bên khác thì là một tòa cung điện, giống hệt với cung điện trước kia hắn ở ba bình đài trước nhìn thấy.
Tạ Niệm Khanh nằm bên cạnh, vẫn lâm vào hôn mê.
- Sao ta lại xuất hiện ở chỗ cao nhất?
Lục Minh có chút kinh ngạc, đi vào trong cung điện.
Cửa lớn của cung điện đang mở, bên trong là một mảng tăm tối, trong mơ hồ, có thể nhìn thấy một thân ảnh khoanh chân ngồi trên đó.
Đột nhiên, đạo thân ảnh đó hành động, không ngờ đứng dậy, đi ra ngoài.
Rầm rập.
Theo tiếng bước chân vang lên, tim của Lục Minh cũng đập cấp tốc.
Từ khi có được Chí Tôn Thần Điện, đã hơn hai năm, Lục Minh vô cùng tò mò với cung điện này cùng với bóng người trong cung điện.
Hắn một mực muốn nhìn thấy, đáng tiếc căn bản là không đi được, chỉ có thể từ bỏ.
Hiện tại, cuối cùng cũng có thể được như ước nguyện sao?
Một tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, một bóng người đi ra.
Đây là một nam tử trung niên, mặc chiến bào màu đỏ, trên chiến bào thêu một vầng mặt trời.
Dáng người hắn cực kỳ cao lớn hùng tráng, lưng hùm vai gấu, hai mắt mở ra, giống như có thể nhìn thấy có hai vầng mặt trời hiện lên.
Khí tức phát ra trên người hắn, giống như vũ trụ bao la, tùy ý đứng đó, có khí thế khí nuốt bát hoang, bễ nghễ thiên hạ.
Đối mặt với hắn, Lục Minh giống như đang đối mặt với toàn bộ thiên địa.
Nhưng khoảnh khắc sau, khí tức trên người nam tử trung niên biến mất, giống như phàm nhân, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lục Minh, có chút phức tạp.
Lục Minh sững sờ cả nửa ngày, mới tiến lên, ôm quyền hành lễ, nói:
- Vãn bối Lục Minh, bái kiến tiền bối.
- Ngươi không cần giới thiệu, ta đã chú ý ngươi mấy năm rồi.
Thanh âm của nam tử trung niên vang lên, tràn ngập khí phách.
- Quả nhiên.
Lục Minh thầm nghĩ, nói tiếp:
- Lần này, đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp.
- Ngươi đừng cao hứng vội, vốn là ta không muốn cứu ngươi, chỉ không muốn lãng phí một giọt tinh huyết của Cửu Long một cách vô ích mà thôi.
Nam tử trung niên tùy ý cười nói.
Sau đó, lại quan sát kỹ Lục Minh một phen, nói:
- Có phải ngươi rất hiếu kỳ, muốn biết ta là ai? Nơi này rốt cuộc là đâu không?
- Không sai, xin tiền bối nói cho.
Lục Minh nói.
Hắn đích xác vô cùng tò mò, hắn có thể có thành tựu hôm nay, đại bộ phận là nhờ có Chí Tôn Thần Điện.
- Được, ta có thể nói với ngươi.
Nam tử trung niên nói, sau đó chắp tay sau lưng, đi lại mấy bước, dường như đang trầm tư.
Nửa ngày sau, nam tử trung niên mở miệng
- Ta là Cửu Dương Chí Tôn.
- Gì cơ?
Thể xác và tinh thần của Lục Minh đều chấn động, đồng tử trợn to, lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.
- Ngươi là Cửu Dương Chí Tôn của Đế Thiên Thần Cung?
Lục Minh hỏi.
- Trừ ta ra, chẳng lẽ thiên hạ còn có Cửu Dương Chí Tôn thứ hai à?
Nam tử trung niên lạnh lùng nói.
Lục Minh hít một hơi lạnh, trong lòng kinh hãi không thôi.
Không vì gì khác, Cửu Dương Chí Tôn, lai lịch thật sự quá lớn, có dùng từ danh chấn thiên hạ để hình dung cũng không đủ.
Lục Minh đã sớm nghe nói tới thanh danh của Cửu Dương Chí Tôn, nhưng đối với hắn mà nói, Cửu Dương Chí Tôn chỉ là nhân vật trong truyền thuyết.
Cửu Dương Chí Tôn, đến từ Đế Thiên Thần Cung, là đại đệ tử của Đế Thiên Thần Cung Đế Nhất Võ Hoàng, một thân tu vi, kinh thiên động địa, cái thế vô song.
Hắn được gọi là Cửu Dương Chí Tôn, tu vi tiếp cận Võ Hoàng cảnh một cách vô hạn, chính là chiến thần vô địch của Đế Thiên Thần Cung.
Nhân vật như vậy, trong một cái nháy mắt, Vân Đế Tam Thập Lục Đế Quốc cũng phải tan thành mây khói, sao lại xuất hiện ở đây? Trốn trong một tòa cung điện như vậy?
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Lục Minh, Cửu Dương Chí Tôn thở dài một hơi, nói:
- Hiện tại ngươi nhìn thấy, không phải bản thể của ta, kỳ thật ta đã chết rồi, đây chỉ là một dòng tàn hồn mà thôi.
- Gì cơ? Ngươi đã chết rồi?
Lục Minh khó có thể tin nổi.
Với tu vi cùng với chiến lực của Cửu Dương Chí Tôn, ai có thể giết hắn?
Cho dù là Võ Hoàng, cũng chưa chắc có thể giết hắn.
- Không sai, ta đã chết, kẻ giết ta, chính là sư tôn của ta, chúa tể của Đế Thiên Thần Cung, Đế Nhất Võ Hoàng.
Cửu Dương Chí Tôn lạnh lùng nói.
Lục Minh kinh hãi, có chút trố mắt cứng họng.
Cửu Dương Chí Tôn, không ngờ bị sư tôn của hắn, Đế Nhất Võ Hoàng giết chết, sao có thể như vậy được?
- Ngươi nhất định rất bất ngờ phải không?
Cửu Dương Chí Tôn cười lạnh nói.
- Không sai, tương đối bất ngờ.
Lục Minh không giấu giếm.
- Ha ha ha, có gì mà bất ngờ, lão thất phu Đế Nhất này, chỉ là một tiểu nhân gian trá mà thôi, chuyện gì cũng có thể làm được.
Cửu Dương Chí Tôn tức giận bật cười, trong thanh âm đầy oán hận, cùng với ngập trời sát cơ.
- Tiểu tử, ngươi có muốn biết lão thất phu vì sao Đế Nhất đó lại sẽ giết ta, còn nữa, vì sao ngươi lại giác tỉnh Cửu Long Huyết Mạch không?
Cửu Dương Chí Tôn nói.
- Cửu Long Huyết Mạch? Chẳng lẽ huyết mạch của ta tên là Cửu Long Huyết Mạch? Nhưng, như thế nào là Cửu Long?
Lục Minh đầy nghi hoặc, đương nhiên liên tục gật đầu.
- Được, vậy ta sẽ nói với ngươi lại từ đầu chí cuối.
Cửu Dương Chí Tôn nói, sau đó hắn kể lại chi tiết ngọn nguồn sự việc.
Cửu Long, sinh mệnh vô cùng cổ xưa cường hoành trong thiên địa, truyền thuyết chính là một loại trong Chân Long, nhưng khác với Chân Long, đó chính là Chân Long biến dị.
Chân Long, sinh ra có ngũ trảo, gọi là Ngũ Trảo Chân Long.
Mà Cửu Long, lại sinh có cửu trảo, khủng bố vô biên, cường hoành vô địch, Chân Long bình thường so với nó, chênh lệch rất xa.
Nghe nói, từ cổ tới nay, trong thiên địa chỉ từng xuất hiện một con Cửu Long.
Mà Thần Hoang Đại Lục có một tuyệt địa thái cổ, nghe nói là Cửu Long Di Tích, nơi đó hung hiểm vô thượng.
Cửu Dương Chí Tôn dựa vào thực lực cường đại, cùng với huyết mạch khủng bố, từng xông vào Cửu Long Di Tích một lần, có được một số thứ.
Trong đó, bao gồm cả hai giọt Cửu Long Tinh Huyết.