Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 274: Huyết cương và huyết ma

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc mặt hai người càng ngưng trọng hơn, Huyết Vực Ma Quật này thật sự quá quỷ dị.

Hai người tập trung toàn bộ tinh thần, chăm chú nhìn xung quanh.

Gừ.

Phía sau lại có một cánh tay trắng bệch, lông xanh lông xanh chộp tới Lục Minh.

Trường thương của Lục Minh quất ra, quật lên bàn tay, rầm một tiếng, Lục Minh nhìn thấy có một đạo thân ảnh bị đánh bay.

Xung quanh, tiếng gầm không ngừng, có một số là tràn ngập khí hung sát, có một số thì lại giống như tiếng hét thảm thống khổ.

Vù!

Sương máu cuồn cuộn, một thân ảnh cao lớn lao mà Lục Minh, còn chưa tới, một cỗ mùi thối tanh lòm đã ùa tới.

- Đây là...

Lục Minh cuối cùng thấy rõ toàn cảnh của quái vật.

Hình người, dáng người vô cùng cao lớn, cao hơn Lục Minh hai cái đầu, toàn thân mọc lông rậm màu xanh lá, mắt đỏ như máu, răng sắc.

- Đây chẳng lẽ là Huyết Cương?

Trong lòng Lục Minh khẽ động, có chút khiếp sợ.

Cái gọi là Huyết Cương, chính là sau khi võ giả chết trận, trải qua nguyên nhân đặc biệt mà biến thành, chính là một loại của cương thi, nhưng toàn thân đao thương bất nhập, vô cùng cường hãn.

Không kịp nghĩ nhiều, trường thương giống như trường hồng quán nhật, đâm về phía trước.

Phập.

Trường thương xuyên thủng thân thể của Huyết Cương, nhưng Lục Minh lại không hề có vẻ vui mừng.

Bởi vì hắn cảm thấy thân thể của Huyết Cương quả thực giống như một người sắt, tuy hắn đâm xuyên thân thể của Huyết Cương, lại tốn sức rất lớn.

Vù!

Trường thương chấn động, đánh bay Huyết Cương.

Nhưng tiếng gầm rú không ngừng, liên tục có Huyết Cương xông tới hai người.

Có một số Huyết Cương, không ngờ tự giết lẫn nhau.

- lui về phía sau.

Lục Minh hét to.

Hai người lao về phía sau, nhưng phía sau cũng vậy, không ngừng có Huyết Cương xông tới, dũng mãnh không sợ chết, gầm rú không ngừng, tràn ngập sát khí, không ngừng tấn công hai người.

Thực lực của Những Huyết Cương này rất mạnh, yếu nhất cũng có thực lực Đại Võ Sư thất bát trọng, cường đại thì tuyệt đối là chiến lực Đại Võ Sư cửu trọng đỉnh phong, thậm chí là tiến sát Võ Tông.

Mấu chốt là số lượng quá nhiều, hơn nữa rất khó giết, hai người lập tức lâm vào bị động.

- Thiên Ma Đại Thủ Ấn.

Toàn thân Tạ Niệm Khanh tràn ngập chân khí màu đen, từng đóa hoa sen màu đen bay múa quanh người, hai tay vung liên tục, từng đạo chưởng ấn màu đen bay ra, đánh bay từng con Huyết Cương.

Trường thương của Lục Minh thì bay múa, giống như một con hỏa long, quét ra, chính là năm sáu Huyết Cương bay đi.

Nhưng lại có nhiều Huyết Cương hơn tấn công tới.

Hai người vừa chiến, vừa trùng kích.

Nhưng Huyết Cương giống như vô cùng vô tận, từ xung quanh ùa tới.

Đại chiến cứ kéo dài như vậy, phút chốc đã trôi qua hơn một tiếng.

Chân khí của hai người dần dần hao hụt, lúc này đã đầm đìa mồ hôi.

- Cứ tiếp tục như vậy không được, khẳng định sẽ kiệt sức mà chết!

Trong lòng Lục Minh suy nghĩ cực nhanh.

- Ơ? Sương mù nhạt đi rồi.

Đột nhiên, mắt Lục Minh sáng lên.

Hắn phát hiện sương mù màu máu xung quanh đã nhạt đi, tầm nhìn từ từ gia tăng.

Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy bốn phương tám hướng, đều là thân ảnh của Huyết Cương, đại bộ phận Huyết Cương không ngờ đang tự giết chóc cắn xé nhau.

- Sương mù nhạt đi, có lẽ những Huyết Cương này sẽ thối lui.

Lục Minh suy đoán.

Bởi vì lúc trước khi bọn họ vừa vào, sương máu không đậm, cũng không có Huyết Cương, về sau khi sương máu trở nên nồng đậm, mới xuất hiện Huyết Cương.

Lục Minh suy đoán, sự xuất hiện của Huyết Cương, chắc có liên quan tới những sương máu này.

Thời gian trôi qua, sương mù chậm rãi nhạt đi.

Lục Minh và Tạ Niệm Khanh giống như nhìn thấy hi vọng.

Nhưng gừ...

Một tiếng gầm kinh thiên động địa truyền ra, thiên địa chấn động, đại địa run rẩy, xa xa, một cỗ huyết khí nồng đậm đến không thể bao phủ đến.

Lục Minh nhìn kỹ, tim đập cực nhanh.

Đó đâu phải là huyết khí, mà rõ ràng là một con quái vật lớn.

Con quái vật lớn đó, chiều cao ít nhất phải cả trăm, giống như một ngọn núi, chạy như điên trên đại địa.

Nó nhìn thì giống một con hùng sư to lớn, khác biệt là, toàn thân nó giống như từ máu ngưng tụ mà thành, tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm.

Nó há miệng gầm to, tiếng vang cả trời, một cỗ khí tức như vực như biển lan ra.

Sau đó, nó há miệng hút một cái, từng con Huyết Cương bị nó hút vào trong miệng, biến mất.

- Huyết Ma, đây chẳng lẽ là Huyết Ma trong truyền thuyết.

Thanh âm của Tạ Niệm Khanh trở nên run run.

Không chỉ là thanh âm của nàng, Lục Minh cảm thấy ngay cả thân thể nàng cũng đang run rẩy.

- Đi mau.

Lục Minh kéo tay Tạ Niệm Khanh, chạy như điên về phía sau. Con Huyết Ma này quá mạnh, khí tức như vực như biển, sâu không lường được.

Bọn họ căn bản không thể lực địch.

Hai người chạy như điên, mà những Huyết Cương ở bên cạnh dường như cũng vô cùng kinh hãi, từ bỏ tấn công Lục Minh và Tạ Niệm Khanh, co cẳng chạy như điên.

Gừ.

Thiên địa đang chấn động, mà thân thể khổng lồ của Huyết Ma thì chạy như điên về phía hai người Lục Minh.

- Không thể nào.

Trong lòng Lục Minh kêu khổ, sử ra hết sức bình sinh chạy như điên, nhưng tốc độ so với Huyết Ma thì vẫn chênh lệch không biết bao nhiêu lần.

Trong nháy mắt, Huyết Ma tới gần hai người, con mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm hai người.

- Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây sao?

Lục Minh bỗng dưng nghĩ như vậy.

- Không, ta không thể chết được, vừa cứu cha ra, chưa báo thù cho hắn, ta không thể chết được.

Lục Minh gầm lên, ánh mắt lộ ra thần sắc kiên định, tinh thần tập trung cao độ.

- Nhân Đạo Chưởng.

Lục Minh hét lớn, đánh ra một chưởng.

Một chưởng này, khiến trạng thái của Lục Minh đạt tới tuyệt đỉnh.

Ầm!

Một chưởng ấn to lớn ngưng tụ ra, chưởng ấn giống như thực chất, so với trước kia ngưng tụ ra, không ngờ lớn hơn gấp đôi.

Thời khắc sinh tử, Nhân Đạo Chưởng của Lục Minh không ngờ đột phá, đạt tới cấp độ thứ ba.

Lúc trước, Lục Minh khổ tu mấy tháng trong Địa Nguyên Động và Thần Phong Cốc, mới đột phá đến cấp độ thứ hai, vào lúc sinh tử tồn vong này, không ngờ lại đột phá.

Nhân Đạo Chưởng cấp độ thứ ba cường đại chưa từng có, như dời núi lấp biển đánh về phía Huyết Ma.

Huyết Ma gầm rú, trong mắt lờ mờ có chút khinh thường, há miệng rống một cái, một đạo huyết quang phun ra, đánh về phía Nhân Đạo Chưởng.

Phập!

Như bọt khí bị đâm phá, Nhân Đạo Chưởng đạt tới cấp độ thứ ba trực tiếp diệt vong.

Thực lực, chênh lệch quá lớn, căn bản không phải là một loại võ kỹ có thể bù đắp.

Huyết Ma gầm rú, nhào xuống hai người, cái miệng giống như bồn máu há ra, một cỗ lực hút khủng bố sinh ra, Lục Minh và Tạ Niệm Khanh căn bản không có sức chống cự, đã bị hút vào cái miệng khổng lồ của Huyết Ma, biến mất.

Gừ.

Huyết Ma cảm thấy hài lòng, thét dài một tiếng, tiếp tục tấn công những Huyết Cương đó.

- Nắm lấy.

Vừa vào miệng Huyết Ma, Lục Minh tóm lấy tay Tạ Niệm Khanh, hai người cùng nhau, thuận theo cỗ sức hút cường đại đó, rơi xuống phía dưới.

- Đừng buông ra.

Lúc này, sắc mặt Tạ Niệm Khanh trắng bệch, trong mắt to toàn là vẻ hoảng sợ, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của Lục Minh.

Lúc này, nàng mới giống như một tiểu cô nương bình thường, yếu ớt khiến người ta muốn che chở.

- Đứng vững, không đến khoảnh khắc cuối cùng, tuyệt không được từ bỏ.

Lục Minh nói to, chân khí phun trào, muốn thoát ly loại sức hút này, nhưng vô dụng, sức hút quá mạnh.

Mấy hơi thở sau, hai người rơi xuống một nơi mềm mại, xung quanh tràn ngập sương mù màu máu nồng đậm.

Loại sương mù màu máu này có hủ thực chi lực khủng bố, hai người rơi xuống, cảm thấy da đau rát.

Hai người lập tức vận chuyển chân khí hộ thể, nhưng căn bản không có bao nhiêu hiệu quả, chân khí đang tiêu hao kịch liệt.

Hai người trải qua đại chiến, chân khí không còn nhiều lắm, không lâu sau, chân khí liền tiêu hao sạch.

Sương mù đỏ như máu, bắt đầu ăn mòn nhục thân của hai người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)