Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 273: Huyết vực ma quật

Chương Trước Chương Tiếp

Kỳ thật hắn và Tạ Niệm Khanh cũng không dễ chịu gì, đều bị thương, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Hai người cắn răng chạy như điên về phía trước.

Không lâu sau, lại lao nhanh ra mấy trăm dặm.

- Không tốt, phía trước là Huyết Vực Ma Quật.

Lão giả của Thập Phương Kiếm Phái gầm lên.

- Mau dừng lại, tiến vào Huyết Vực Ma Quật, các ngươi sẽ chết chắc.

- Mau ngăn cản bọn họ, hỏi ra tung tích của Lục Vân Thiên.

Người khác của Thập Phương Kiếm Phái nhao nhao gầm lên.

Phía trước không xa, sương mù bao phủ, sương máu sôi sục, vô biên vô hạn.

Nhìn một cái liền biết chính là nơi đại hung.

- Huyết Vực Ma Quật?

Lục Minh nhíu mày, hắn chưa nghe nói tới.

Nhìn về phía Tạ Niệm Khanh, nàng cũng là vẻ mặt ngỡ ngàng.

- Mặc kệ, xem ra người của Thập Phương Kiếm Phái dường như rất kiêng kị, nơi càng nguy hiểm, càng có thể thoát thân.

Lục Minh quyết định, xông vào.

Thế đi không ngừng, phóng tới Huyết Vực Ma Quật.

- Đáng chết, đáng chết, cản họ lại.

Lão giả của Thập Phương Kiếm Phái liên tục gào thét, liều mạng chém ra từng đạo kiếm khí, nhưng ngược lại làm gia tốc tốc độ của hai người Lục Minh.

- Ở lại.

Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng gầm, một đạo kiếm quang giống như lưu ly, kiếm quang từ không trung xa xa chém tới, khủng bố vô biên.

- Trường Không thiếu gia.

Người của Thập Phương Kiếm Phái hưng phấn hét to.

- Không tốt.

Sắc mặt Tạ Niệm Khanh và Lục Minh đột nhiên biến đổi.

Đạo kiếm khí này, tuy cự ly rất xa rất xa, nhưng uy lực mạnh còn hơn cả lão giả Võ Tông tứ trọng đó.

Không chút do dự, Lục Minh bộc phát ra huyết mạch, đồng thời lại ngưng tụ ra bốn tấm thuẫn bài cổ xưa, sau đó đánh ra một chưởng.

Nhân Đạo Chưởng!

Một đạo chưởng ấn to lớn dung nhập với phong hỏa thế, đánh tới phía trước.

Mà Tạ Niệm Khanh thì trước người lại phủ kín hoa sen màu đen, đồng thời đánh ra ba đạo chưởng ấn màu đen.

Thiên Ma Đại Thủ Ấn.

Vù!

Kiếm quang phút chốc đã tới, va chạm với Nhân Đạo Chưởng Ấn và Thiên Ma Đại Thủ Ấn.

Nháy mắt, kiếm khí của Thu Trường Không rực rỡ, quang mang trong suốt càng thịnh, quang mang chiếu rọi cả bầu trời, chưởng ấn Lục Minh và Tạ Niệm Khanh đánh ra, bị xông qua, tiếp tục đánh lên võ kỹ phòng ngự của hai người.

Hai tiếng nổ vang kịch liệt, thân thể Lục Minh và Tạ Niệm Khanh chấn động, thét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, mà thân thể thì bay về phía sau, phút chốc đã vượt qua ngàn mét.

- Tiến vào Huyết Vực Ma Quật.

Lục Minh gầm khẽ, cùng Tạ Niệm Khanh lại đánh ra một chưởng về phía trước, lực lượng hùng hậu khiến hai người điên cuồng lui về phía sau, khoảnh khắc đó, thân ảnh của hai người biến mất trong sương mù đầy trời của Huyết Vực Ma Quật, không thấy tung tích.

Sáu đạo thân ảnh xuất hiện, đứng bên ngoài Huyết Vực Ma Quật.

Ngay sau đó, một đạo kiếm quang hiện lên, thân ảnh của Thu Trường Không cũng xuất hiện ở đây.

Chỉ là, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Huyết Vực Ma Quật phía trước.

- Trường Không công tử, đừng xung động.

Một lão giả thét lên, sợ Thu Trường Không nhất thời xung động, xông vào theo.

Huyết Vực Ma Quật, tuyệt địa trong truyền thuyết, trừ khi có tu vi Võ Vương, nếu không xông vào chỉ có đường chết.

Dưới Võ Vương, chưa từng có người nào có thể sống sót đi ra.

Thu Trường Không trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không xông vào.

- Các ngươi lưu lại mấy người canh giữ ở đây, nếu hai người đó thật sự đi ra, giết không cần hỏi.

Thu Trường Không phân phó.

- Vâng.

Mấy người khác khom người.

- Hừ, Lục Vân Thiên, bất kể ai cứu ngươi, bất kể ngươi trốn đi đâu, ta cũng sẽ tìm ra ngươi.

Thanh âm của Thu Trường Không vô cùng lạnh lùng, giống như mũi kiếm lãnh khốc vô tình.

Lập tức, Thu Trường Không đạp bước, phút chốc đã biến mất.

Có hai người đi theo Thu Trường Không, lưu lại bốn người chờ ở đây.

...

Lục Minh và Tạ Niệm Khanh vừa xông vào Huyết Vực Ma Quật, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ sau khi bình ổn lại, bọn họ phát hiện đang ở trong một mảng đại địa hoang vu.

Đại địa không có một ngọn cỏ, trong không trung là sương mù màu máu phiêu đãng, đưa mắt nhìn chung quanh, lại phát hiện căn bản không tìm thấy phương hướng, không biết là vừa vào từ đâu.

- Lần này ta làm liên luỵ ngươi rồi.

Lục Minh nhìn về phía Tạ Niệm Khanh, thở dài một tiếng nói.

- Ngươi đừng nghĩ nhiều, mục đích của ta, là muốn giẫm ngươi dưới chân.

Tạ Niệm Khanh lạnh lùng nói.

Lục Minh cười khổ, tính tình của Tạ Niệm Khanh quá quái dị, hắn hoàn toàn không đoán định được.

Nhưng bất kể có nói như thế nào, lần này đều thiệt cho Tạ Niệm Khanh, nếu không phải muốn cứu Lục Vân Thiên, tuyệt đối không dễ dàng như vậy.

- Chúng ta tìm một chỗ chữa thương đi.

Lục Minh nói.

Lúc trước liên tục chống đỡ oanh kích của cường giả Võ Tông tứ trọng, còn có một kiếm của Thu Trường Không, hai người đều bị thương không nhẹ.

- Hừ.

Tạ Niệm Khanh hừ lạnh một tiếng, tùy ý chọn một phương hướng, tiến về phía trước.

Lục Minh đuổi theo.

Lúc trước ở trong Khô Tịch Hoang Nguyên, tuy hoang vu, nhưng còn có sinh linh xuất hiện.

Nhưng nơi này, tuyệt đối là một mảng tĩnh mịch, đại địa có màu đỏ nâu, ngay cả một cọng cỏ khô cũng không có, chỉ có một mảng trụi lủi.

Hai người một đường đi tới, đi được mấy chục dặm, xung quanh đều như nhau.

Không có phương hướng, không có sinh linh, không biết đi hướng nào.

- Chúng ta chữa thương đi đã.

Lục Minh nói.

Lần này, Tạ Niệm Khanh không phản bác, hai người ngồi xuống ngay tại chỗ, vận công chữa thương.

Nhưng một khắc sau, Lục Minh mở mắt.

Bởi vì hắn cảm thấy trong thiên địa không hề có thiên địa linh khí, chỉ có một loại khí tức bạo ngược, hung ác điên cuồng.

Ở bên cạnh, Tạ Niệm Khanh cũng có chút kinh nghi bất định.

Lập tức, hai người lấy ra linh tinh, bắt đầu hấp thu linh khí trong linh tinh để chữa thương.

Nửa ngày sau, thương thế của hai người đã đỡ hơn rất nhiều, tiếp tục tiến về phía trước.

Lúc này, hai người phát hiện, sương mù màu máu xung quanh nồng đậm hơn lúc trước rất nhiều, tầm nhìn xung quanh giảm xuống rất lớn.

Với tu vi của hai người, cũng chỉ có thể nhìn thấy cự ly xa mấy trăm mét, nếu xa hơn thì là một mảng mông lung.

Hai người đề cao cảnh giác, tiếp tục tiến về phía trước.

Thời gian trôi qua, sương mù màu máu càng lúc càng đậm.

Tầm nhìn của hai người, từ mấy trăm mét, giảm đến trăm mét, sau đó tám mươi mét, sáu mươi mét, năm mươi mét...

Gừ.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng gầm rú.

Sắc mặt hai người trở nên ngưng trọng.

Trong sương mù có sinh linh?

Lúc trước đi lâu như vậy cũng không đụng phải một con, hiện tại lại bỗng nhiên xuất hiện, tràn ngập quỷ dị.

Tinh thần hai người tập trung cao độ, không tiếp tục tiến về phía trước nữa, mà ngừng lại chú ý xung quanh.

Sương mù càng lúc càng đậm, sương mù màu máu, giống như thực chất, giống như máu màu đỏ sậm.

Xung quanh, tiếng gầm rú càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, không biết có bao nhiêu.

Đột nhiên, bên cạnh hai người, vang lên một tiếng gầm rú, một cỗ Hung sát chi khí tràn ra, sương máu cuồn cuộn, một thủ trảo màu trắng bệch chộp tới Tạ Niệm Khanh.

Thủ trảo này, giống như tay người, chỉ là móng tay rất dài, như lưỡi đao sắc bén, trên cánh tay, mọc đầy lông xanh.

Tạ Niệm Khanh biến sắc, vung tay lên, một đóa hoa sen màu đen xuất hiện, từng cánh hoa bay ra, đánh tới thủ trảo trắng bệch.

Cánh hoa đánh lên trên thủ trảo, không ngờ phát ra tiếng kim thiết giao kích, tia lửa bắn ra bốn phía.

Không ngờ không bị chặt đứt.

Nhưng một kích này, cũng khiến thủ trảo trắng bệch rụt về, sương mù cuồn cuộn, hai người giống như nhìn thấy một đạo thân ảnh cao lớn, phút chốc đã đi xa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)