Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 272: Kim thiền thoát xác

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Vân Thiên muốn bỏ qua, nhưng hắn không thể, bất kể là ai, hắn cũng phải trả thù gấp chục lần, trăm lần.

Có thù không báo, còn là nam nhân sao?

Hắn muốn người làm thương hại tới Lục Vân Thiên phải có kết cục thê thảm hơn Lục Vân Thiên gấp chục lần, trăm lần.

Lục Vân Thiên trầm ngâm một chút, nói:

- Minh nhi, ta nói với ngươi cũng được, nhưng ngươi chớ có xung động, người này không phải ngươi có thể địch lại, ngươi đáp ứng ta, ta sẽ nói với ngươi.

- Cha, ta đáp ứng ngươi, trước khi thực lực ta chưa đủ, sẽ không mạo muội chịu chết.

Lục Minh nói.

- Được, vậy ta nói với ngươi, người này là...

Đúng lúc này...

Tiếng xé gió vang lên, trong khe núi, có bốn đạo thân ảnh xông vào.

Đây là bốn lão giả tóc hoa râm, khí tức trên người cực kỳ hùng hậu, đều là cao thủ Võ Tông trở lên.

Ánh mắt Lục Minh khẽ động, trong tay xuất hiện một tấm Vạn Lý Truyền Âm Phù.

Trên mặt một lão giả mập lùn mặc áo đay màu xám trong đó lộ ra nụ cười, trong tay cũng xuất hiện một tấm Vạn Lý Truyền Âm Phù.

- Thiên Vân công tử, nghe danh đã lâu, không ngờ các ngươi thật sự có thể ở dưới mí mắt Thu Trường Không cứu lệnh tôn ra, đúng là khiến người ta bội phục.

Lão giả mập lùn ôm quyền nói.

- Tiền bối khách khí rồi, may mắn mà thôi, lần này cần phiền tiền bối đưa chúng ta về Hoàng Đô.

Lục Minh ôm quyền nói.

- Khách khí rồi, việc nhỏ mà thôi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng lên đường đi, nếu người của Thập Phương Kiếm Phái tìm tới nơi này, sẽ rất phiền.

Lão giả mập lùn nói.

Lục Minh gật đầu.

Đúng lúc này...

Vù! Vù!

Trên bầu trời xa xa, truyền đến từng trận tiếng xé gió, mấy đạo thân ảnh, lướt qua bầu trời, phút chốc đã đi xa.

Lục Minh nhìn thấy rất rõ ràng, mấy đạo thân ảnh đó chính là cường giả Võ Tông của Thập Phương Kiếm Phái.

- Thập Phương Kiếm Phái đến nhanh quá.

Lão giả mập lùn biến sắc.

Sắc mặt Lục Minh cũng trầm xuống.

Khe núi này rất kín đáo, xung quanh mọc đầy cây cối cỏ dại, cho nên vừa rồi người của Thập Phương Kiếm Phái không phát hiện, nhưng, thời gian lâu dần, khẳng định sẽ phát hiện.

- Làm sao bây giờ? Chúng ta ra ngoài như vậy, khẳng định sẽ bị phát hiện, nếu Thu Trường Không tới, chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.

Một lão giả khác sắc mặt ngưng trọng nói.

- Các vị tiền bối, phiền các ngươi dẫn bọn Minh nhi đi đi, người bọn Thu Trường Không muốn là ta, ta đi dẫn dụ bọn họ.

Lục Vân Thiên nói.

- Không, cha, vất vả lắm mới cứu được ngươi về, sao có thể để ngươi lại rơi vào tay của đám người Thu Trường Không.

Lục Minh kiên định nói.

Cho dù hắn chết cũng sẽ không để Lục Vân Thiên rơi vào trong tay Thập Phương Kiếm Phái, nhận hết tra tấn.

Vung tay lên, chân khí phun trào, y phục cũ nát Lục Vân Thiên đang mặc, bay vào tay Lục Minh.

Sắc mặt Lục Vân Thiên đại biến, nói:

- Minh nhi, không thể.

Sắc mặt người khác cũng biến đổi.

- Các vị tiền bối, ta ra ngoài dẫn dụ bọn họ, các ngươi mang cha ta đi, trở lại Hoàng Đô, giao cho Bát hoàng tử điện hạ.

Lục Minh nói với mấy lão già.

- Minh nhi, việc này tuyệt đối không được, ta không đồng ý.

Lục Vân Thiên phát ra tiếng gầm trầm thấp.

Lục Minh mỉm cười, nói:

- Cha, ngài yên tâm, Minh nhi không sao đâu, chúng ta gặp lại ở Hoàng Đô.

- Chờ một chút, ta đi cùng ngươi.

Bên cạnh, Tạ Niệm Khanh đột nhiên nói.

- Ngươi đi cùng?

Lục Minh nhìn về phía Tạ Niệm Khanh.

- Hừ, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta là sợ ngươi chết, ta không thực hiện được lời hứa của mình, mới cả một mình ngươi sao có thể dẫn dụ được người của Thập Phương Kiếm Phái, ngươi chớ quên, tu vi của cha ngươi đã phế, ngươi mà chạy quá nhanh, không phải sẽ lập tức lộ ngay à, hay là để ta mang ngươi đi.

Tạ Niệm Khanh bĩu môi nói.

- Được, như vậy đi, coi như ta nợ nhân tình của ngươi.

Lục Minh nói.

- Sặc, ai cần nhân tình của ngươi?

Tạ Niệm Khanh bĩu môi khinh thường.

- Cha, bảo trọng.

Nói xong, Lục Minh muốn lao ra ngoài.

- Minh nhi, không được, trở về.

Lục Vân Thiên gầm khẽ.

Nhưng tu vi của hắn đã mất, sao có thể đuổi kịp Lục Minh, trong nháy mắt, thân ảnh của Tạ Niệm Khanh và Lục Minh đã ra khỏi khe núi.

Ra khỏi khe núi, Lục Minh phủ lên y phục của Lục Vân Thiên.

- Ta mang ngươi đi.

Tạ Niệm Khanh kéo Lục Minh, triển khai thân hình, lao nhanh vào sâu trong Khô Tịch Hoang Nguyên.

Muốn dẫn dụ người của Thập Phương Kiếm Phái, tất nhiên phải dẫn vào sâu trong Khô Tịch Hoang Nguyên, để bọn Lục Vân Thiên có thể thuận lợi thoát thân.

Sau mấy dặm.

- Ở bên này, ta nhìn thấy bọn họ.

Một tiếng gầm vang lên, trong Khô Tịch Hoang Nguyên.

Có mấy đạo thân ảnh, cấp tốc đuổi theo bọn Lục Minh.

Là mấy võ giả Đại Võ Sư cửu trọng.

- Chúng ta cùng chạy.

Lục Minh làm bộ bị Tạ Niệm Khanh kéo, kỳ thật hắn có thi triển thân pháp, hai người như một cơn gió tiến vào sâu trong Khô Tịch Hoang Nguyên.

Võ giả Đại Võ Sư cửu trọng ở phía sau căn bản không đuổi kịp, chênh lệch quá xa.

Phút chốc đã qua mấy chục dặm.

- Kẻ nào dám cướp người của Thập Phương Kiếm Phái ta, tự tìm chết.

Lúc này, bầu trời nổ vang, tiếng xé gió vang lên, có Võ Tông ngự không mà đi, truy kích đến.

Hai người Lục Minh và Tạ Niệm Khanh căn bản không để ý, cắn răng chạy như điên.

Cứ như vậy, lao nhanh được cự ly mấy trăm dặm.

Vù! Vù!

Lúc này, trên bầu trời, có sáu đạo thân ảnh, là sáu vị Võ Tông của Thập Phương Kiếm Phái.

Lúc này, bọn họ cách bọn Lục Minh, càng lúc càng gần.

Thân pháp bọn họ có nhanh tới mấy cũng không bằng được ngự không mà đi, vẫn kém hơn một chút, dần dần bị đuổi kịp.

Vù! Vù!

Từng đạo kiếm khí chém tới hai người Lục Minh, hai người nhấp nhoáng, đều tránh được.

Sau một thoáng, lại hơn trăm dặm đã qua.

- Chết đi.

Lúc này, một lão giả, đã tới gần hai người Lục Minh.

Lão giả này, khí tức trên người vô cùng hùng hậu, rõ ràng là cường giả Võ Tông tứ trọng của Thập Phương Kiếm Phái.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, chiến kiếm vung ra, chính là mấy chục đạo kiếm khí rực rỡ bắn ra.

Hoàn toàn bao phủ hai người.

- Không tốt, ngăn cản!

Lục Minh gầm khẽ, phía sau hiện ra thuẫn bài cổ xưa bốn mặt.

Mà Tạ Niệm Khanh cũng quát khẽ, vung chưởng đánh ra, từng đóa hoa sen màu đen xuất hiện, chắn ở phía sau.

Thuẫn bài cổ xưa, liên tiếp nổ tung cùng hoa sen màu đen, kình khí hùng hậu bắn ra bốn phía.

Mà Lục Minh và Tạ Niệm Khanh dựa vào cỗ lực lượng này, trong phút chốc đã lao về phía trước hơn ngàn mét.

- Ngươi không phải Lục Vân Thiên, chúng ta bị lừa rồi.

Lão giả phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa.

- Ha ha, hiện tại phát hiện thì đã muộn rồi, người của ta đã mang theo Lục Vân Thiên sớm ra khỏi Khô Tịch Hoang Nguyên, đám ngu xuẩn các ngươi ạ.

Lục Minh cười to.

- Đáng chết, đáng chết, Lục Vân Thiên chạy rồi, vậy giết các ngươi.

Lão giả gầm lên, tiếp tục điên cuồng đuổi theo bọn Lục Minh.

Đuổi được một đoạn, hắn lại chém ra một kiếm.

Nhưng Lục Minh và Tạ Niệm Khanh giở lại trò cũ, dùng thuẫn bài và hoa sen màu đen ngăn cản, mượn lực lao về phía trước.

Lão giả trên bầu trời tức tới thiếu chút nữa thì hộc máu, đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ không thôi.

Lục Minh và Tạ Niệm Khanh rõ ràng chỉ có tu vi Đại Võ Sư cửu trọng mà thôi, nhưng không chỉ tốc độ nhanh tới bất khả tư nghị, ngay cả năng lực phòng ngự cũng cao tới khủng bố.

Tuy cách một đoạn cự ly, nhưng chống đỡ được kiếm khí của hắn, đã đủ khủng bố rồi.

- Võ Tông tứ trọng, quả nhiên cường đại.

Ánh mắt Lục Minh trở nên ngưng trọng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)