Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 271: Cha con cuối cùng cũng gặp lại

Chương Trước Chương Tiếp

Tạ Niệm Khanh theo sát đằng sau, mấy dặm đất, đối với hai người mà nói, phút chốc là qua.

Cách chiến trường ngoài ngàn mét, hai người nấp trong một đống loạn thạch, quan vọng từ xa.

Lục Minh liếc một cái liền nhìn thấy thân ảnh tóc tai bù xù đó.

- Cha.

Trong lòng Lục Minh chấn động mãnh liệt.

Tuy đã hơn tám năm không gặp, tuy Lục Vân Thiên tóc râu rối bời, ăn mặc rách nát, nhưng Lục Minh vẫn lập tức nhận ra.

Người này chính là phụ thân của hắn, Lục Vân Thiên.

- Thập Phương Kiếm Phái chết tiệt, không ngờ tra tấn cha ta thành như vậy.

Ánh mắt Lục Minh lộ ra sát cơ lăng liệt.

- Nên làm thế nào để cứu cha ra?

Sau đó, Lục Minh lại suy tư.

Thập Phương Kiếm Phái và Âm Nguyệt Đế Quốc, hai phương cộng lại có khoảng mười mấy cường giả Võ Tông cảnh, thậm chí bên trong còn có cường giả Võ Tông tứ trọng đang đại chiến kịch liệt.

Trong nhiều cường giả như vậy, muốn cứu đi Lục Vân Thiên, quả thực là không thể.

Căn bản không thể tới gần, một khi tới gần, sẽ bị phát hiện.

Hơn nữa cho dù có thể tới gần thì sao, căn bản không thể lặng lẽ mang Lục Vân Thiên đi, một khi bị phát hiện, sẽ đối mặt với sự đuổi giết của hai phương nhân mã, đối mặt với lực lượng cường đại như vậy, vẫn chỉ có một con đường chết.

- Làm sao bây giờ?

Lục Minh lo lắng nghĩ.

Hơn tám năm, cuối cùng cũng tìm được phụ thân, hiện tại ở ngay phía trước không xa, lại không thể cứu được.

Lúc này, Lục Minh vô cùng thống hận bản thân, thống hận thực lực của mình quá yếu.

- Ta có thể cứu phụ thân ngươi.

Bỗng nhiên, Tạ Niệm Khanh ở bên cạnh thấp giọng nói.

- Gì cơ? Ngươi có thể cứu cha ta? Thật à?

Trong lòng Lục Minh chấn động, hỏi.

- Đương nhiên là thật, ngươi tin hay không thì tùy.

Tạ Niệm Khanh trợn mắt.

- Không, ta tin, ta tin, nếu ngươi thật sự có thể cứu cha ta, ngươi muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý.

Lục Minh thành khẩn nói.

- Hừ, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta cứu phụ thân ngươi là để tránh cho ngươi nhất thời xung động, xông ra rồi chết ở đây, vậy sao ta có thể thực hiện được lời hứa của mình, giẫm ngươi dưới chân?

Tạ Niệm Khanh hừ lạnh nói.

Lục Minh cười khổ sờ sờ mũi, nói:

- Ngươi muốn cứu cha ta thế nào? Ngươi cũng nhìn ra rồi, một khi bọn họ phát hiện phụ thân ta bị cứu đi, khẳng định sẽ dừng đối chiến, toàn lực đuổi giết chúng ta.

- Ta biết một loại bí pháp, tên là Thiên Ma Huyễn Ảnh Thuật, có thể ngưng tụ ra một ảo ảnh giống hệt với phụ thân ngươi, ở lại nơi đó, ta sẽ treo đầu dê bán thịt chó, cứu phụ thân ngươi đi.

Tạ Niệm Khanh giải thích.

- Còn có bí pháp huyền diệu bực này à?

Lục Minh kinh thán.

- Chút tài mọn mà thôi, là ngươi cô lậu quả văn.

Tạ Niệm Khanh nhìn Lục Minh với vẻ khinh bỉ, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một tia đắc ý.

- Chờ ta ở đây.

Khi Lục Minh còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh của Tạ Niệm Khanh đã giống như một u linh, lướt về phía trước.

Trên người nàng tỏa ra một tầng sương đen, trong bóng đêm, căn bản không phân biệt được.

Rất nhanh, Tạ Niệm Khanh đã tới gần Lục Vân Thiên, lúc này, tim Lục Minh đập mạnh.

Cuối cùng, Tạ Niệm Khanh lặng lẽ xuất hiện sau lưng Lục Vân Thiên, một tầng sương đen bao phủ về phía Lục Vân Thiên.

Sương đen vừa động, thân ảnh của Lục Vân Thiên liền biến mất vô ảnh vô tung, nhưng một khoảnh khắc sau, Lục Vân Thiên lại xuất hiện ở vị trí đó.

Chỉ là không ai phát hiện, Lục Vân Thiên xuất hiện về sau ánh mắt có chút đờ đẫn.

Tạ Niệm Khanh được bao phủ trong sương đen, bay về phía bên Lục Minh cực nhanh, bảy cái hô hấp, đã tới bên cạnh Lục Minh.

- Đi mau, Thiên Ma Huyễn Ảnh của ta chỉ có thể kiên trì một khoảnh khắc, sau đó sẽ biến mất, đối phương sẽ phát giác.

Thanh âm của Tạ Niệm Khanh vang lên.

Sương đen tiêu tán, lộ ra thân ảnh của Tạ Niệm Khanh, ngoài ra còn có một đạo thân ảnh nữa, không phải Lục Vân Thiên thì có thể là ai?

- Đi.

Lục Minh cố nén kích động trong lòng, kéo Lục Vân Thiên, thi triển Lăng Không Bộ cùng Tạ Niệm Khanh lao ra ngoài rừng hoang.

Hiện tại không phải chỗ ôn chuyện, hiện tại đầu tiên là phải rời xa nơi này.

Đồng thời, Lục Minh dùng Vạn Lý Truyền Âm Phù, truyền một tin tức cho cao thủ của hoàng thất.

Thân pháp của hai người cực nhanh, trong đêm tối, cơ hồ là mắt thường không thể nhìn thấy thân hình của hai người.

Nửa tiếng sau, hai người đã đến ngoài hai trăm dặm, ngừng lại trong một khe núi kín đáo.

Khe núi này là khi Lục Minh đến vô tình phát hiện được, cực kỳ bí ẩn.

Tin tức hắn truyền đạt cho cao thủ của hoàng thất chính là hẹn ở đây gặp mặt.

Dẫu sao Lục Minh và Tạ Niệm Khanh cũng không phải Võ Tông, không thể ngự không phi hành, nếu mang theo Lục Vân Thiên một mực đi đường, không bao lâu là sẽ bị Võ Tông của Thập Phương Kiếm Phái đuổi kịp.

Chỉ có dựa vào lực lượng của hoàng thất, mới có thể cứu được Lục Vân Thiên ra ngoài.

- Hai vị tuổi còn trẻ, chẳng lẽ cũng vì Võ Hoàng Mật Thược? Ta khuyên hai vị hay là từ bỏ ý định này đi, Thu Trường Không dùng hết thủ đoạn, cũng không thực hiện được, các ngươi cũng vậy.

Lúc này, Lục Vân Thiên liếc Lục Minh và Tạ Niệm Khanh một cái, thản nhiên ngươi.

Nhưng Tạ Niệm Khanh không nói gì, Lục Minh cũng không nói chuyện, chỉ sững sờ nhìn Lục Vân Thiên.

Dần dần, khóe mắt Lục Minh hiện ra lệ quang, gọi khẽ:

- Cha.

Thân thể Lục Vân Thiên đột nhiên run lên, hai mắt vốn vô thần lập tức tỏa ra quang mang sáng ngời, nhìn chằm chằm Lục Minh, nói:

- Ngươi... Ngươi gọi ta là gì?

- Cha, ta là Minh nhi đây, cha.

Lục Minh vươn tay ra quệt mặt, lộ ra khuôn mặt thanh tú, khôi phục bộ dạng cũ.

Nhìn khuôn mặt của Lục Minh, thân thể của Lục Vân Thiên trở nên run rẩy kịch liệt.

Hơn tám năm trước, Lục Minh chưa đến mười tuổi, cộng thêm sức khỏe yếu nhiều bệnh, bộ dạng thần thái có chênh lệch rất lớn với hiện tại, nhưng, loại hình dáng này là sẽ không thay đổi, còn nữa, loại cảm giác giữa cha con cũng không thể biến mất.

Lục Vân Thiên ngay lập tức nhận ra Lục Minh.

- Minh nhi, Minh nhi, đúng là ngươi rồi, đúng là ngươi rồi, ta không nằm mơ chứ.

Lục Vân Thiên nhìn chằm chằm Lục Minh, thanh âm run rẩy, không ngừng nói thầm, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ kinh hỉ, cùng với vẻ không thể tin nổi.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ, lại ở đây gặp được Lục Minh.

- Cha, là ta mà, Minh nhi tới cứu ngươi.

Lục Minh cảm thấy chóp mũi cay cay, mắt hổ rưng rưng.

- Ha ha, Minh nhi, Minh nhi, trời cao có mắt, không ngờ ta vào lúc còn sống, vẫn có thể gặp được Minh nhi, chết cũng không tiếc.

Lục Vân Thiên thở dài, nước mắt không ngừng chảy ra.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc thương tâm mà thôi.

- Minh nhi, thoáng cái ngươi đã lớn như vậy, để ta ngắm kỹ cái nào.

Hai tay Lục Vân Thiên ôm bả vai Lục Minh, quan sát kỹ.

- Minh nhi, ngươi cuối cùng cũng có thể tu luyện, hơn nữa còn trở thành một cao thủ không tồi.

Trên mặt Lục Vân Thiên mang đầy nụ cười, nói.

- Cha, ngươi... Tu vi của ngươi?

Lúc này, Lục Minh mới phát hiện, trên người Lục Vân Thiên, không ngờ không có một chút dao động chân khí nào, hơn nữa thân thể yếu ớt, huyết khí thiếu thốn, ngay cả một người bình thường cũng không bằng.

- Tu vi của ta đã sớm bị phế bỏ rồi.

Lục Vân Thiên cười nói.

- Phế bỏ, là ai? Cha, có phải người của Thập Phương Kiếm Phái làm không, đáng chết, đáng chết.

Hai mắt Lục Minh đỏ rực, trên người tỏa ra sát cơ lăng liệt.

- Minh nhi, đừng xung động, cha con chúng ta có thể gặp mặt, đã là vô cùng may mắn, Thập Phương Kiếm Phái quá mạnh, việc này bỏ qua đi.

Lục Vân Thiên nói.

Nhưng trong lòng Lục Minh lại đang run rẩy, hắn biết, Lục Vân Thiên là lo lắng cho an nguy của hắn, sợ hắn xung động lên, muốn đối đầu với Thập Phương Kiếm Phái.

- Cha, rốt cuộc là ai? Là toàn bộ Thập Phương Kiếm Phái, hay là có người khác, chủ mưu là ai?

Lục Minh hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)