Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 270: Hai bên tranh đoạt

Chương Trước Chương Tiếp

Qua khoảng hai tiếng, trong cơ thể Lục Minh truyền ra một tiếng nổ vang, một cỗ khí tức cường đại bạo phát ra, ngay sau đó toàn bộ đều thu liễm lại.

Đại Võ Sư cửu trọng, đột phá rồi.

Cách đó không xa, Tạ Niệm Khanh giật mình trợn tròn mắt, không ngờ lại đột phá như vậy?

Nói thật, lúc trước khi vừa nhìn thấy Lục Minh, trong lòng nàng đã vô cùng khiếp sợ, bởi vì tốc độ tu luyện của Lục Minh quá nhanh.

Lúc trước ở trong Đông Di tộc Tiên Tổ Bí Cảnh, tu vi của Lục Minh thấp hơn nàng một trọng, mới là Đại Võ Sư nhị trọng mà thôi.

Mới trôi qua khoảng nửa năm, tu vi của Lục Minh đề thăng tới mức khủng bố, nếu không phải nửa năm qua nàng có kỳ ngộ, chỉ sợ đã bị Lục Minh đuổi kịp và vượt qua.

Vừa rồi, Lục Minh không ngờ lại đột phá!

Nàng không biết sự thần kỳ của Phệ Linh Huyết Mạch, tất nhiên là giật mình.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Lục Minh cười, đứng dậy đi về phía trước.

Đôi mắt mỹ lệ của Tạ Niệm Khanh nhìn chằm chằm Lục Minh, dường như muốn nhìn thấu hắn.

Hai người cùng tiến vào sâu trong Khô Tịch Hoang Nguyên.

Trong lúc này, Lục Minh dùng Vạn Lý Truyền Âm Phù truyền âm cho cao thủ của hoàng thất, rất nhanh đã nhận được đáp lại.

Nhưng Lục Minh không hội hợp với cao thủ hoàng thất, mà là tách ra hành tẩu.

Tụ lại cùng một chỗ, mục tiêu quá lớn.

...

Lúc này, sâu trong Khô Tịch Hoang Nguyên, trong rừng hoang nào đó.

Quang ảnh khẽ động, xuất hiện mười mấy bóng người mặc áo đen.

Mười mấy người này có một số là lão giả, cũng có một số là đại hán trung niên.

Trong đó, chỉ có một thanh niên hai mươi mấy tuổi.

Nhưng mọi người lờ mờ đều do thanh niên này cầm đầu.

- Thôi, người của Thập Phương Kiếm Phái đúng là âm hồn bất tán, giống một con chó cắn mãi không ngờ.

Một đại hán trung niên khó chịu nói.

- Hừ, nếu không phải mang theo phế nhân này, sao Thập Phương Kiếm Phái có thể đuổi kịp chúng ta.

Một đại hán trên mặt có vết sẹo lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía một người khác.

Người này, tóc rối bù, dài tới hông, mặt đầy râu, tóc và râu giống như tổ quạ, không biết bao lâu rồi không tắm rửa.

Tùy ý mặc một bộ quần áo cũ nát, trên quần áo đều là vết máu.

Hai mắt hắn trống rỗng vô thần, chỉ đờ đẫn nhìn trời, căn bản không để ý tới đại hán mặt sẹo.

Thấy vậy, trong mắt đại hán mặt sẹo lóe lên sát cơ, phát ra tiếng quát trầm thấp:

- Lục Vân Thiên, đừng giả ngây giả dại trước mặt chúng ta, mau chóng giao ra Võ Hoàng Mật Thược, nói ra tung tích của bảo tàng Võ Hoàng, nếu không, ta một đao làm thịt ngươi.

Hán tử cả người bẩn thỉu này không ngờ chính là Lục Vân Thiên, phụ thân của Lục Minh, đã biến mất hơn tám năm.

Lúc này, ánh mắt Lục Vân Thiên khẽ động, giống như hồi thần, nhìn về phía đại hán mặt sẹo, lộ ra vẻ khinh thường, nói:

- Được, ngươi mau chóng giết ta đi.

- Ngươi... Ngươi cho rằng ta không dám à? Đáng giận, chờ trở lại Âm Nguyệt Đế Quốc, ta sẽ cho ngươi nhận hết tra tấn, ta xem ngươi có nói không?

Đại hán mặt sẹo gầm lên.

- Ta ở Thập Phương Kiếm Phái hơn tám năm, thủ đoạn gì mà chưa trải qua? Ta cũng không nói, ngươi cho rằng ngươi có thể à?

Vẻ khinh thường trên mặt Lục Vân Thiên càng đậm hơn.

- Đáng chết...

Đại hán mặt sẹo tức tới cơ nhục trên mặt run rẩy, khiến cho vết sẹo đó không ngừng rung, vô cùng dữ tợn.

Hắn chỉ mong một đao chém chết Lục Vân Thiên, nhưng trong lòng Lục Vân Thiên giấu quá nhiều bí mật, bọn họ muốn biết.

Bọn họ mạo hiểm cướp Lục Vân Thiên ra, chính là vì những bí mật đó.

- Được rồi, chờ mang về rồi chậm rãi thẩm tra, hiện tại chủ yếu nhất là làm thế nào thoát khỏi sự truy kích của Thập Phương Kiếm Phái và Thu Trường Không.

Một lão giả tóc trắng vung tay lên nói.

Đại hán mặt sẹo cười ác độc với Lục Vân Thiên, không nói nữa.

- Cho dù đuổi kịp thì sao? Ta cũng muốn đánh một trận với Thu Trường Không, ta muốn xem thử, Thu Trường Không dựa vào gì mà được xếp vào Vân Đế Bảng.

Thanh niên duy nhất trong đó cười lạnh một tiếng.

- Tam hoàng tử, không thể lơ là, Vân Đế Bảng là bảng mạnh nhất cho thế hệ trẻ tuổi của Vân Đế Tam Thập Lục Quốc, bên trên chỉ có ba mươi sáu người, Thu Trường Không có thể xếp thứ ba mươi sáu, thực lực tuyệt đối khiếp người, không thể khinh thường.

Lão giả tóc trắng đó khuyên nhủ.

Nhưng thanh niên đó chỉ cười cười, hiển nhiên không quá để ý.

- Chúng ta hay là mau chóng rời khỏi nơi này đi.

Lão già tóc trắng nói.

- Rời khỏi? Hiện tại có thể rời khỏi sao?

Đột nhiên, một tiếng quát lạnh vang lên trên trời.

Một đạo hồng quang bay tới bên này, phía sau là sáu đạo hồng quang.

Lão già tóc trắng đột nhiên biến sắc, kinh hãi hét to:

- Thu Trường Không, không tốt, đi mau.

- Ai cũng không đi được.

Trong đạo hồng quang phía trước, truyền ra thanh âm lạnh lùng.

Vù!

Một đạo kiếm quang vô cùng rực rỡ bay ra, chém về phía người của Âm Nguyệt Đế Quốc.

- Thu Trường Không, ta đánh với ngươi một trận.

Tam hoàng tử của Âm Nguyệt Đế Quốc thét dài, vung tay lên, một thanh vũ khí hình vòng tròn xuất hiện, giống như một vầng trăng.

Vòng tròn chuyển động, chém ra phong mang khủng bố, đánh tới kiếm khí.

Ầm!

Một tiếng nổ vang kinh thiên, đại địa bị phong mang của hai người quét trúng, xuất hiện một khe rãnh dài đến trăm mét.

Không gian chấn động, một đạo thân ảnh cao ngất thon dài xuất hiện trong không trung.

Bộ dạng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, diện mạo lãnh khốc anh tuấn, giống như một thanh bảo kiếm sắc bén tuyệt thế, trường bào kiếm khách theo gió mà động.

Đây là Thu Trường Không, đứng đầu Liệt Nhật Lục Kiệt, cho dù ở địa khu Vân Đế Sơn Mạch, cũng là thiên tài trứ danh, được xếp vào trong Vân Đế Bảng.

- Âm Cửu U, thì ra là các ngươi.

Ánh mắt Thu Trường Không quét qua.

- Ha ha, Thu Trường Không, có đại cơ duyên, lại muốn độc chiếm, Âm Cửu U ta không đáp ứng.

Tam hoàng tử Âm Nguyệt Đế Quốc Âm Cửu U cười to nói.

- Dám động tới thứ Thu Trường Không ta muốn, vậy chỉ có đường chết.

Chữ chết vừa dứt, Thu Trường Không động thủ, một đạo kiếm khí rực rỡ trong suốt phóng lên cao, cả người hắn tương hợp với kiếm khí, giết tới Âm Cửu U.

- Thu Trường Không, hôm nay ta cũng muốn nhìn xem, ngươi là dựa vào cái gì mà chen chân vào Vân Đế Bảng.

Âm Cửu U thét dài, đại chiến với Thu Trường Không.

Chiến lực của hai người cực kỳ khủng bố, so với đám người Phong Vô Kị thì mạnh hơn một đoạn, đánh tới kinh thiên động địa, phong vân biến sắc.

Ầm! Ầm!

Hai người đại chiến trên trời cao, như hai đạo lưu quang không ngừng va chạm, phút chốc, đã đại chiến vào sâu trong Khô Tịch Hoang Nguyên, biến mất ở đây.

- Giết.

Lúc này, cường giả Võ Tông của Thập Phương Kiếm Phái cũng tới nơi, giết tới người của Âm Nguyệt Đế Quốc.

Hiện trường, lâm vào một hồi hỗn chiến.

Không lâu sau, võ giả cảnh giới Đại Võ Sư của Thập Phương Kiếm Phái tới nơi, khiến cho trường hợp càng loạn hơn.

- Chú ý, đừng giết Lục Vân Thiên.

Một trưởng lão của Thập Phương Kiếm Phái hét lớn.

Nhân mã hai bên đại chiến, mục đích chính là tranh đoạt Lục Vân Thiên, cho nên lúc đại chiến, đều tránh Lục Vân Thiên, sợ lỡ tay giết hắn, vậy tất cả đều thành không.

Hai phương nhân mã đại chiến vô cùng kịch liệt, lại gạt Lục Vân Thiên sang bên cạnh.

Cách nơi này mấy dặm, Lục Minh đang toàn lực cùng Tạ Niệm Khanh đi đường.

Đột nhiên, hai người nghe thấy phía trước truyền đến tiếng nổ kịch liệt.

- Có người đại chiến, chẳng lẽ người của Thập Phương Kiếm Phái đã đuổi kịp cha ta? Đi thôi!

Sắc mặt Lục Minh hơi đổi, chạy nhanh tới chỗ đại chiến.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)