- Chỉ là Đại Võ Sư, cũng dám chém giết với ta, chết đi.
Võ Tông Trung niên lộ ra nụ cười lạnh.
Ở trong mắt hắn, Lục Minh thuần túy là hành vi không biết tự lượng sức mình, tự tìm chết.
Chiến kiếm của Võ Tông trung niên chém tới đầu Lục Minh, hắn muốn một kiếm chặt bỏ đầu Lục Minh.
Vù! Vù!
Trường thương của Lục Minh run lên, lại đâm một cái, một đạo thương mang rực rỡ đâm thẳng về phía trước.
Thương mang va chạm với chiến kiếm của Võ Tông trung niên, sắc mặt Võ Tông trung niên lập tức biến đổi.
Ầm!
Từng cỗ lực lượng vô cùng bén nhọn, vô cùng to lớn đánh tới Võ Tông trung niên, thân thể Võ Tông trung niên chấn động, điên cuồng lui về phía sau, ở trong núi rừng trượt về phía sau mấy chục mét, mặt đất bị hắn cào ra một khe rãnh rất sâu.
- Đại Võ Sư, sao có thể có lực lượng mạnh như vậy?
Võ Tông trung niên điên cuồng hét lên trong lòng.
- Đây là thực lực của ngươi à, cũng bình thường thôi, giết.
Lục Minh xách thương, sau đó giết tới đối phương.
Trường thương đâm ra, từng đạo thương mang rực rỡ bắn ra.
Võ Tông trung niên dốc hết toàn lực, nhưng vẫn không địch lại.
Sau sáu chiêu, bị một thương của Lục Minh quét trúng, hét thảm bay ra ngoài.
Lục Minh đuổi theo, trường thương từ trên nện xuống.
Võ Tông trung niên lại hét thảm một tiếng, thân thể bị đập vào trong đất, tạo ra một cái hố to, hắn nằm trong hố, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, không thể nhúc nhích.
Thân ảnh nhấp nhoáng, Tạ Niệm Khanh xuất hiện ở bên cạnh, hiển nhiên, năm Đại Võ Sư cửu trọng đã bị nàng giải quyết.
Võ Tông trung niên nằm trong hố to, nhìn hai người trẻ tuổi, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi.
Đây là người trẻ tuổi từ đâu chui ra vậy, quá khủng bố, chiến lực mạnh tới quả thực là rợn cả người.
- Chẳng lẽ là thiên tài của Huyết Triệu Đế Quốc?
Võ Tông trung niên nghĩ như vậy.
Ở Liệt Nhật Đế Quốc, hắn vẫn chưa nghe nói có Đại Võ Sư lợi hại như vậy, trừ khi là đế quốc trung đẳng như Huyết Triệu Đế Quốc, sinh ra thiên tài như vậy mới là bình thường.
- Nói đi, người các ngươi đuổi bắt, tình huống hiện tại thế nào? Ở vị trí nào?
Lục Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Võ Tông trung niên, lạnh lùng hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi cũng nhằm vào mật thược (chìa khóa bí mật) của bảo tàng Võ Hoàng? Ngươi đừng có mơ, ta nói với ngươi nhé, Thu Trường Không của Thập Phương Kiếm Phái ta đang ở phía trước, ngươi chỉ là Đại Võ Sư cũng muốn nhúng tay, đúng là tự tìm chết.
Võ Tông trung niên gầm lên.
- Mật thược của bảo tàng Võ Hoàng? Còn có Thu Trường Không cũng đang ở phía trước?
Sắc mặt Lục Minh khẽ biến, có chút ngưng trọng, có chút nghi hoặc.
Thu Trường Không đứng đầu Lục Kiệt, không ngờ đang đuổi bắt phụ thân của hắn.
Còn có mật thược của bảo tàng Võ Hoàng? Chẳng lẽ là có liên quan tới Võ Hoàng?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Minh chấn động không thôi.
Trên Võ Tông, chính là Võ Vương, được gọi là vương giả, vô cùng cường đại.
Liệt Nhật Đế Quốc to lớn, hiện giờ có Võ Vương hay không đều là một nghi vấn.
Bá chủ một phương như Lâm Tuyết Ý, cũng chưa đạt tới Võ Vương cảnh.
Nhưng Võ Vương so với Võ Hoàng, vậy chính là chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, không, thậm chí xa hơn, căn bản là không thể so sánh.
Trên Võ Vương, còn có ba cảnh giới lớn Linh Thần tam cảnh.
Trên Linh Thần tam cảnh, mới là Võ Hoàng.
Võ Hoàng, búng tay một cái là trời sụp đất nứt, nhật nguyệt vô quang, chính là người mạnh nhất Thần Hoang Đại Lục, vô địch đỉnh phong.
Về phần trên Võ Hoàng, còn có cảnh giới cao hơn hay không, theo truyền thuyết thì có, nhưng một mực chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Mật thược của bảo tàng Võ Hoàng, chẳng lẽ có liên quan tới Võ Hoàng?
Không thể không khiến Lục Minh khiếp sợ.
Lục Minh không chú ý thấy, sau khi Tạ Niệm Khanh nghe thấy mật thược bảo tàng Võ Hoàng, trong mắt lấp lánh tinh quang, đầy vẻ kinh ngạc.
- Cho nên ta khuyên ngươi, mau chóng thả ta ra, ta có thể che giấu chuyện phát sinh hôm nay, nếu không, kết cục của các ngươi sẽ rất thê thảm.
Võ Tông trung niên uy hiếp.
- A!
Nhưng hắn vừa dứt lời, lập tức phát ra một tiếng hét thảm thê lương, bởi vì Lục Minh đã một thương đâm xuyên đùi hắn.
- Lắm lời, nói, các ngươi đuổi tới đâu rồi, có đuổi kịp người các ngươi đang truy bắt không?
Lục Minh lạnh giọng hỏi.
Võ Tông trung niên ứa mồ hôi lạnh, liên tục hét thảm:
- Ta nói, ta nói, xin ngươi đừng giết ta!
Hắn biết hôm nay gặp phải nhân vật tàn nhẫn rồi, chỉ có thể chịu thua xin tha.
- Nói.
Lục Minh quát lạnh.
- Từ nơi này một mực tiến về phía trước, là cao thủ của Âm Nguyệt Đế Quốc cướp đi người chúng ta đang đuổi bắt, người của chúng ta cũng sắp đuổi kịp bọn họ rồi.
Võ Tông trung niên hét lớn.
- Âm Nguyệt Đế Quốc?
Lục Minh chau mày, cảm thấy tình huống càng lúc càng phức tạp, hỏi tiếp:
- Lần này các ngươi có bao nhiêu cao thủ tới?
- Trừ Thu Trường Không ra, Võ Tông cảnh tổng cộng có bảy người, hiện tại trừ ta còn có sáu người nữa, ngoài ra có hơn một trăm võ giả cảnh giới Đại Võ Sư.
Võ Tông trung niên ngoan ngoãn trả lời.
- Những gì ta biết đều nói rồi, xin các ngươi tha cho ta, việc hôm nay, ta nhất định sẽ không nói ra ngoài.
Võ Tông trung niên cầu xin.
Chỉ là sâu trong ánh mắt hắn hiện lên một đạo hung quang, thầm tính toán, chỉ cần Lục Minh thả hắn, hắn sẽ thông tri cho Thu Trường Không, khiến hai người Lục Minh chết không có chỗ chôn.
- Buông tha cho ngươi?
Khóe miệng Lục Minh lộ ra một nụ cười lạnh, sát cơ lóe lên, trường thương đâm mạnh ra.
- Đừng...
Võ Tông trung niên hét to, nhưng một khoảnh khắc sau, tiếng kêu của hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì tim của hắn đã bị Lục Minh đâm nát.
- Ta sẽ không lưu lại tai hoạ ngầm.
Lục Minh cười khẽ.
- Lục Minh, chiến lực của ngươi không tồi, ta càng chờ mong được giẫm ngươi dưới chân hơn.
Tạ Niệm Khanh quan sát kỹ Lục Minh, ánh mắt lộ ra quang mang nóng rực.
Lục Minh rùng mình, vội vàng đổi đề tài:
- Ngươi có lấy chiến lợi phẩm không, ta thì lấy.
Nói xong, Lục Minh lần mò trên thân thể người của Thập Phương Kiếm Phái, đồng thời khống chế Phệ Linh Huyết Mạch, âm thầm cắn nuốt tinh huyết của mấy người.
Nơi này chính là có tinh huyết của một võ giả Võ Tông nhất trọng, Lục Minh không muốn bỏ qua.
Trải qua trận chiến vừa rồi, Lục Minh ít nhiều cũng có hiểu biết về chiến lực của mình.
Khoảng tương đương với Võ Tông nhất trọng đỉnh phong, mà đại hán trung niên đó, chỉ là Võ Tông nhất trọng sơ kỳ mà thôi.
Cho nên dưới lơ là, bị Lục Minh mấy chiêu đánh bại.
Nhưng chiến lực như vậy là còn lâu mới đủ.
Thu Trường Không chính là đứng đầu Lục Kiệt, chiến lực tuyệt đối vô cùng khủng bố, huống chi còn có cường giả Võ Tông khác.
Muốn cứu phụ thân ra là rất khó.
Cần phải không ngừng đề thăng thực lực.
Rất nhanh, tinh huyết của tám đệ tử Thập Phương Kiếm Phái toàn bộ đều bị Lục Minh cắn nuốt.
Trong tay, cũng có thêm tám cái giới chỉ trữ vật.
- Ê, giới chỉ trữ vật thì ngươi không thể độc chiếm, ta muốn giới chỉ trữ vật của võ giả Võ Tông đó.
Tạ Niệm Khanh nói to.
- Vì sao?
Lục Minh không cho.
- Không được, ta phải lấy.
Tạ Niệm Khanh cãi.
- Được rồi, có điều ta phải tu luyện một lúc, ngươi hộ pháp cho ta.
Lục Minh nói.
- Ngươi... Được rồi.
Tạ Niệm Khanh cắn răng, cuối cùng cũng đáp ứng.
Hai người rời khỏi nơi này, dừng lại trong một sơn cốc cách đó hơn năm mươi dặm.
Lục Minh muốn luyện hóa tinh huyết, trùng kích Đại Võ Sư cửu trọng.
Tạ Niệm Khanh hừ lạnh một tiếng, không cam tâm canh chừng ở cửa sơn cốc cho Lục Minh.
Lục Minh ngồi khoanh chân, vận chuyển Chiến Long Chân Quyết.
Ầm ầm!
Tinh huyết của võ giả Võ Tông nhất trọng quá nồng đậm, không ngừng chuyển hóa thành năng lượng hùng hậu, bị Lục Minh luyện hóa, chuyển hóa thành chân khí.
Lục Minh bắt đầu trùng kích cảnh giới.