Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 268: Khô tịch hoang nguyên, đại chiến

Chương Trước Chương Tiếp

Tạ Niệm Khanh cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên thực lực của Lục Minh cũng nằm ngoài dự đoán của nàng.

- Tốt, thực lực của ngươi không tồi, vừa hay có thể đánh với ta một trận.

Trong mắt Tạ Niệm Khanh lấp lánh tinh quang.

- Bệnh thần kinh, không có thời gian tiếp ngươi.

Lục Minh hừ lạnh, sau đó phóng lên cao, lao nhanh về phía xa xa.

- Còn muốn chạy á, đừng hòng.

Tạ Niệm Khanh quát khẽ, chân đẹp giậm một cái, thân thể giống như không có trọng lượng, đuổi theo Lục Minh cực nhanh, tốc độ nhanh tới bất khả tư nghị, không chậm hơn Lục Minh chút nào.

Lục Minh cả kinh, thi triển Lăng Không Bộ đến cực hạn, đạp không mà đi, phút chốc đã lướt qua mấy trăm mét, không lâu sau, liền ra khỏi Hoàng Đô, chạy về hướng tây bắc.

Phía sau, Tạ Niệm Khanh theo sát, không ngờ cũng có thể đạp không mà đi trong ngắn ngủi.

- Ả đàn bà thối này, đúng là có bệnh, thôi, muốn theo thì cứ theo.

Lục Minh nghẹn lời rồi, để mặc nàng đi theo, hắn chỉ lo thi triển thân pháp, lao đi cực nhanh.

Khô Tịch Hoang Nguyên, ở biên giới tây bắc Liệt Nhật Đế Quốc, nơi đó là một mảng hoang nguyên tĩnh mịch, phạm vi vô cùng rộng, vượt qua ba đế quốc.

Là nơi giáp giới của ba đế quốc.

Hướng bắc là Âm Nguyệt Đế Quốc.

Hướng tây bắc là đế quốc trung đẳng, Huyết Triệu Đế Quốc.

Đế quốc sẽ căn cứ vào mạnh yếu, chia làm đế quốc hạ đẳng, đế quốc trung đẳng, đế quốc thượng đẳng và đế quốc siêu đẳng.

Liệt Nhật Đế Quốc, Âm Nguyệt Đế Quốc đều là đế quốc hạ đẳng.

Vân Đế Tam Thập Lục Đế Quốc, có tám đế quốc trung đẳng, còn lại đều là đế quốc hạ đẳng.

Đế quốc trung đẳng so với đế quốc hạ đẳng thì có thực lực mạnh hơn ít nhất chục lần, không thể so sánh.

Với tu vi hiện giờ của Lục Minh, muốn tới Khô Tịch Hoang Nguyên, cũng phải mất bốn năm ngày.

Sau một ngày một đêm, chân khí Lục Minh không đủ, dừng lại đả tọa khôi phục.

Phía sau không xa, Tạ Niệm Khanh cũng thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa dừng lại, khoanh chân ngồi trên đất.

- Đúng là bám riết không tha.

Lục Minh thực sự không biết phải nói gì.

Ba tiếng sau, chân khí của Lục Minh đã khôi phục hoàn toàn, liền nhìn thấy Tạ Niệm Khanh cũng đứng dậy.

- Như vậy đi, ta thật sự có việc gấp, chờ sau khi ta làm xong việc này sẽ đánh một trận với ngươi.

Lục Minh nói.

- Hừ, ai biết được đến lúc đó ngươi lại chạy đi đâu, lúc trước ngươi đối đãi với ta như vậy, ta nói rồi, nhất định phải giẫm ngươi dưới chân, ta nói được thì nhất định sẽ làm được, ngươi đừng hòng chạy, ta theo ngươi, chờ ngươi xong việc, ta mới giáo huấn ngươi.

Tạ Niệm Khanh cắn răng nói.

Lục Minh nghẹn lời rồi, tính tình của cô nương này cũng quá quái lạ?

- Thôi, thôi, ngươi muốn theo thì cứ theo.

Lục Minh nghẹn lời.

Sau đó, Lục Minh tiếp tục đi đường, Tạ Niệm Khanh cũng chạy thôi.

Đứng ở trên một ngọn núi, nhìn về phía trước xa xa.

Khô Tịch Hoang Nguyên, vô cùng rộng lớn, giống như cự thú vô cùng to lớn, nằm ngang ở phía trước.

Hai người bước ra một bước, tiến về phía Khô Tịch Hoang Nguyên.

Đi vào Khô Tịch Hoang Nguyên mới phát hiện, trong Khô Tịch Hoang Nguyên, không phải hoàn toàn là tĩnh mịch, có thể nhìn thấy một mảng cây cối, cỏ dại.

Chỉ là những cây cối, cỏ dại này đều không phải lá cây, nhìn thì giống như không hề có sinh cơ.

Xung quanh là một mảng yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng, chim chóc cũng không có.

Nhưng Lục Minh và Tạ Niệm Khanh không dám lơ là, bởi vì Khô Tịch Hoang Nguyên, chính là tuyệt địa có tiếng, bên trong ẩn chứa nguy hiểm lớn.

Gừ.

Lúc này, hai người nhìn thấy một con cự hổ toàn thân đen xì lao nhanh trong rừng hoang.

Con cự hổ này khí tức cường đại, không ngờ là yêu thú cấp ba nhị trọng.

Vù vù.

Đúng lúc này, ở phía trước cự hổ, trên một cây đại thụ không hề có lá cây, bỗng nhiên bay ra sương đen, sương đen cuốn về phía cự hổ, sau đó bay đi, biến mất trên cây đại thụ đó.

Phía dưới, để lại khô lâu hình hổ.

Lục Minh và Tạ Niệm Khanh nhìn mà da đầu ngứa ran.

Bọn họ nhìn thấy rất rõ, sương đen vừa rồi từ trên đại thụ bay ra là một loại kiến cực nhỏ, chỉ là số lượng quá nhiều, uy lực cũng khủng bố, cự hổ yêu thú cấp ba nhị trọng, ngay cả hét thảm cũng không kịp phát ra một tiếng, đã hóa thành một bộ xương trắng.

Khô Tịch Hoang Nguyên quả nhiên quỷ dị, phải thật cẩn thận.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, trên đường đi hữu kinh vô hiểm, rất nhanh đã vào sâu hơn ba trăm dặm.

Đột nhiên, tiếng xé gió vang lên, bóng người chớp động, tám đạo thân ảnh xuất hiện phía trước hai người Lục Minh.

Hai người ngừng lại.

- Thập Phương Kiếm Phái làm việc ở đây, khu vực này, chúng ta tạm thời trưng dụng, các ngươi trở về đi.

Đại hán trung niên cầm đầu nói.

Ngữ khí vô cùng bá đạo.

- Ha ha, Khô Tịch Hoang Nguyên, từ lúc nào lại biến thành của Thập Phương Kiếm Phái, ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói.

Lục Minh cười lạnh.

- Ta nói là của chúng ta thì chính là của chúng ta, tiểu tử, ngươi đừng không biết điều, nếu không, vùng đất này chính là nơi ngươi chôn thây.

Ánh mắt đại hán trung niên lạnh lùng, trên người tỏa ra sát cơ.

Lúc này, Lục Minh không đeo đấu lạp, những người của Thập Phương Kiếm Phái này hiển nhiên là chưa từng gặp Lục Minh, không nhận ra được.

Lục Minh nhìn lướt qua người của Thập Phương Kiếm Phái.

Đại hán cầm đầu, khí tức vô cùng hùng hậu, có tu vi Võ Tông nhất trọng.

Bảy người còn lại đều là cao thủ Đại Võ Sư cửu trọng.

Hiển nhiên, lần này Thập Phương Kiếm Phái vì đuổi bắt Lục Vân Thiên, xuất động lực lượng không nhỏ.

- Được, chúng ta đi.

Đột nhiên, Lục Minh nói, lập tức xoay người bước đi.

Mắt Tạ Niệm Khanh lóe sáng, không nhiều lời, theo Lục Minh xoay người rời đi.

Phía sau, trong mắt đại hán trung niên của Thập Phương Kiếm Phái phát ra sát cơ mãnh liệt.

- Hai người này bộ dạng khả nghi, thà giết nhầm chứ không thể bỏ sót, giết.

Đại hán trung niên vung tay lên.

- Giết.

Lập tức, hai cao thủ Đại Võ Sư cửu trọng chiến kiếm ra khỏi vỏ, phân biệt giết tới Lục Minh và Tạ Niệm Khanh.

Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới phía sau hai người, chiến kiếm rộng lớn chém mạnh xuống đỉnh đầu hai người.

Nhưng lúc này, Lục Minh và Tạ Niệm Khanh đột nhiên xoay người.

Lục Minh vung tay lên, một cây trường thương xuất hiện, trực tiếp xuyên thủng người võ giả Đại Võ Sư cửu trọng giết tới hắn.

Mà Tạ Niệm Khanh thì búng tay một cái, tiếng rít vang lên, đầu của đối phương bỗng nhiên bay lên cao, máu tươi văng khắp nơi.

Lục Minh có chút kinh ngạc, hắn nhìn ra được, tu vi của Tạ Niệm Khanh không ngờ đã đạt tới Đại Võ Sư cửu trọng, xem ra Tạ Niệm Khanh trong đoạn thời gian này có được kỳ ngộ gì đó, nếu không tu vi không thể tiến bộ nhanh như vậy.

Hắn là bởi vì có Phệ Linh Huyết Mạch, tu vi mới tăng trưởng nhanh chóng.

Nhưng Tạ Niệm Khanh không có Phệ Linh Huyết Mạch, tu vi không ngờ cũng đột phá không chậm hơn hắn.

- Đã sớm biết các ngươi sẽ làm như vậy mà.

Lục Minh lạnh lùng nhìn người còn lại của Thập Phương Kiếm Phái. Trong nháy mắt, hai cao thủ bị kích sát, khiến bọn đại hán trung niên đều sửng sốt, sau đó phát ra tiếng quát giận dữ:

- Các ngươi dám giết đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái ta, tự tìm chết, giết, giết bọn họ.

Trên người đại hán trung niên tỏa ra khí tức khủng bố, lao về phía Lục Minh.

Năm võ giả Đại Võ Sư cửu trọng còn lại thì giết tới Tạ Niệm Khanh.

- Võ Tông nhất trọng, vừa hay thử thực lực của ta một chút.

Ánh mắt lộ ra Lục Minh ánh mắt lộ ra chiến ý, trường thương chấn động, lao tới đối phương.

Đoạn thời gian này bế quan, hắn có thu hoạch rất lớn, chiến lực đề thăng kịch liệt, bản thân hắn cũng không biết đã đạt tới mức nào.

Lúc trước động thủ hai lần, một lần là với võ giả Đại Võ Sư cửu trọng đỉnh phong, mà lần còn lại là hai thiên tài Võ Tông nhị trọng đỉnh phong, hai lần, một lần quá yếu, một lần quá mạnh, cũng không thể kiểm nghiệm được chiến lực của Lục Minh.

Võ Tông nhất trọng này, vừa đủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)