Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 267: Tung tích của phụ thân.

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn trời, Lục Minh ngoài mặt thì bình tĩnh, trong lòng lại là sóng to mãnh liệt.

- Võ Tông, Võ Tông, cần phải mau chóng đột phá Võ Tông, hiện tại ta nhìn thì cơ hồ đã vô địch trong Đại Võ Sư, nhưng đụng phải cường giả Võ Tông, vẫn không đủ.

- Đợi ngày ta đột phá Võ Tông, chính là lúc các ngươi bỏ mạng.

Ánh mắt Lục Minh hiện lên từng đợt sát cơ.

- Mau cứu viện người bị thương, dọn dẹp ký túc xá.

Trưởng lão Tướng Tinh Điện phân phó nhân thủ.

Ở bên cạnh, trong mắt Hoa Trì cũng lộ ra, mãnh liệt, cùng với vẻ không cam lòng.

Ngang nhiên bị người ta giết vào Tướng Tinh Điện, hủy diệt mấy tòa kiến trúc, giết chết mười mấy học viên Tướng Tinh Điện, làm bị thương không biết bao nhiêu người.

Mà người hắn mang đến, rõ ràng có thực lực giữ đối phương lại, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hung thủ rời đi, mà đành bất lực.

Loại khuất nhục này, khiến toàn thân Hoa Trì đều trở nên run rẩy.

Nửa ngày sau, Hoa Trì hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Lục Minh, nói:

- Thiên Vân, thương thế của ngươi không sao chứ?

- Không sao.

Lục Minh cười.

Tuy hắn bị thương không nhẹ, nhưng không tổn thương đến căn bản, không bao lâu nữa, sẽ lành lại.

- Ta thật sự không ngờ, Thập Phương Kiếm Phái hiện tại không ngờ dám quang minh chính đại đến Tướng Tinh Điện giết người, đúng là càng lúc càng vô pháp vô thiên, trước kia, vẫn còn có cố kỵ.

Hoa Trì nói.

- Lần này, phải đa tạ ngươi.

Lục Minh nói.

- Cảm tạ ta cái gì? Lục Minh, hôm nay ta vốn vừa hay có việc tới tìm ngươi, không ngờ lại đụng phải việc vừa rồi.

- Ồ? Ngươi tìm ta, có chuyện gì thế?

Lục Minh hỏi.

- Về phụ thân ngươi.

Hoa Trì nói khẽ.

- Cha ta.

Trong lòng Lục Minh chấn động, trong mắt bắn ra quang mang mong ngóng, run giọng nói:

- Chẳng lẽ....

Hoa Trì gật đầu, sau đó nói:

- Chúng ta sang bên cạnh nói chuyện.

Hai người đi đến một chỗ không người.

- Lục Minh, đã tra được tin tức của cha ngươi.

Hoa Trì nói.

- Cha ta... Hắn đang ở đâu? Có ở Hoàng Đô không?

Lục Minh run giọng hỏi.

Hoa Trì lắc đầu, nói:

- Vốn là ở Hoàng Đô, bị người của Thập Phương Kiếm Phái nhốt ở một nơi cực kỳ bí ẩn tại bắc bộ Hoàng Đô, nhưng bảy ngày trước, có một đám người không biết thân phận đột nhiên công kích mật địa đó, cha ngươi đã bị bọn họ cướp đi.

- Gì cơ? Bị một đám người không biết thân phận cướp đi?

Trong lòng Lục Minh chấn động, hỏi:

- Có biết vì sao bọn họ cướp cha ta đi không?

Hoa Trì lắc đầu, nói:

- Điểm này, không biết! Có điều, chúng ta đã tra được, nhóm người đó đang chạy tới Khô Tịch Hoang Nguyên, mà người của Thập Phương Kiếm Phái đang toàn lực đuổi bắt.

- Khô Tịch Hoang Nguyên, ta lập tức đi cứu cha ta.

Lục Minh lộ ra vẻ gấp gáp.

- Lục Minh, chờ một chút, đừng gấp, ngươi đừng quên, đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái vẫn đang ở bên ngoài chờ ngươi.

Hoa Trì nói to.

Lục Minh hít sâu một hơi, khiến mình bình tĩnh lại, đúng vậy, muốn tới Khô Tịch Hoang Nguyên, đầu tiên phải giải quyết hai đệ tử Thập Phương Kiếm Phái đó dã.

- Lục Minh, hai đệ tử Thập Phương Kiếm Phái ấy, ta sẽ nghĩ biện pháp phái người dẫn đi, còn nữa, phụ hoàng ta lúc trước đã phái ra tứ đại cao thủ, âm thầm tới Khô Tịch Hoang Nguyên.

Nói đến đây, trong tay Hoa Trì xuất hiện một ngọc bài hình kiếm, giao cho Lục Minh, nói:

- Đây là Vạn Lý Truyền Âm Phù, trong tay bốn đại cao thủ phụ hoàng ta phái ra, đều có một tấm Vạn Lý Truyền Âm Phù, ngươi đến Khô Tịch Hoang Nguyên, có thể dùng nó để truyền âm cho bọn họ, trong vạn dặm, đều có thể nhận được tin tức của đối phương.

- Hoa Trì, đa tạ.

Lục Minh tiếp nhận, chân tâm thành ý cảm tạ, Hoa Trì thật sự đã giúp hắn rất nhiều.

- Ta nói rồi, không cần cảm ơn ta, chuyến này đi, phải cẩn thận.

Hoa Trì nói.

Lục Minh gật đầu, cười nói:

- Chờ ta trở lại nâng cốc nói cười.

- Được, hiện tại ta đi dẫn dụ hai người của Thập Phương Kiếm Phái.

Hoa Trì gật đầu, dẫn theo hai lão giả, thân hình nhấp nhoáng, ra khỏi Tướng Tinh Điện.

Khoảng nửa tiếng sau, thân ảnh của Hoa Trì xuất hiện, nói:

- Lục Minh, ngươi xuất phát đi.

Lục Minh gật đầu, lấy ra một bộ y bào màu đen có đấu lạp mặc vào, thân hình khẽ động, biến mất vô tung.

Lục Minh ra khỏi Tướng Tinh Điện, dọc theo một số con phố nhỏ, đi về phương bắc.

Liên tục đi qua bảy tám con phố, quả nhiên không phát hiện đệ tử của Thập Phương Kiếm Phái đuổi theo.

- Đứng lại.

Ngay khi Lục Minh buông lỏng cảnh giác, một tiếng quét khẽ vang lên.

Một trận tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước người Lục Minh.

- Tạ... Tạ Niệm Khanh.

Trong lòng Lục Minh chấn động, trợn mắt há hốc mồm nhìn trước mắt người.

Thiếu nữ phía trước, xinh đẹp vô song, mặc váy ngắn, một đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra bên ngoài, mắt to, đang nhìn chằm chằm Lục Minh.

Không phải Tạ Niệm Khanh, thì có thể là ai?

Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới, lại ở đây đụng phải Tạ Niệm Khanh.

Tạ Niệm Khanh cả hắn lại làm gì? Hắn hiện tại đang dịch dung, cộng thêm mặc áo đen che đấu lạp, Tạ Niệm Khanh không thể nhận ra hắn.

- Khụ khụ, vị cô nương này, ngươi cản tại hạ lại, không biết có chuyện gì?

Lục Minh ho khan mấy tiếng, đè thấp thanh âm, nghe thì giống như một đại hán khoảng ba mươi tuổi.

- Lục Minh, giả vờ cái gì? Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, lấy, đại chiến với ta một hồi.

Khóe miệng Tạ Niệm Khanh hơi nhếch lên, nói với vẻ khinh thường.

- Hả?

Lục Minh lập tức ngây ra, Tạ Niệm Khanh thật sự nhận ra hắn, sao có thể?

Chẳng lẽ hắn lộ ra sơ hở gì, nhưng hắn quan sát khuôn mặt, không lộ ra sơ hở gì mà.

Nhưng vì sao Tạ Niệm Khanh lại một mực chắc chắn hắn là Lục Minh?

Lục Minh cởi đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt đã dịch dung:

- Cô nương, ngươi xem, ngươi thật sự nhận nhầm người rồi.

- Hừ.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tạ Niệm Khanh hơi nhếch lên, vẻ khinh thường càng đậm, nói:

- Lục Minh, ngươi còn giả vờ với ta à, cho dù ngươi dịch dung thành bộ dạng gì, ta cũng có thể nhận ra ngươi, ngươi dịch dung thế nào, khí vị của ngươi vẫn không thay đổi được, vừa hay, mũi của ta khá đặc thù, chỉ cần là người từng bị ta ngửi qua vị đạo, cho dù hắn hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra.

- Thế cũng được à?

Lục Minh nghẹn lời rồi.

Hắn ngàn tính vạn tính, lại không tính đến điểm này.

- Ha ha ha, Tạ cô nương, đúng là khéo ghê, nhiều ngày không gặp, đúng là rất nhớ, nhưng hiện tại ta đang có việc gấp, phiền ngươi nhường một chút, chúng ta ngày khác lại đánh.

Lục Minh cười ha ha, lộ ra thanh âm trước đó, cười nói.

- Hừ Lục Minh, vất vả lắm mới gặp được ngươi, ngươi đừng hòng đi, ta lần trước đã từng nói rồi, nếu gặp lại ngươi, sẽ giẫm ngươi dưới chân, đến đây đi, quyết đấu với ta nào.

Tạ Niệm Khanh nhìn Lục Minh với vẻ bất thiện.

- Ta nói rồi, hiện tại ta không rảnh, muốn đánh thì để sau lại đánh với ngươi.

Thanh âm của Lục Minh trầm xuống, hắn đang vội tới Khô Tịch Hoang Nguyên, lấy đâu ra thời gian mà quyết đấu với Tạ Niệm Khanh.

- Ta mặc kệ, hôm nay ngươi đừng hòng đi!

Tạ Niệm Khanh rất mãnh liệt, cản trước người Lục Minh.

- Tránh ra.

Lục Minh quát lạnh một tiếng, đẩy ra một chưởng, chân khí cường đại trào ra, muốn đẩy Tạ Niệm Khanh đi.

Nhưng không ngờ thân hình Tạ Niệm Khanh khẽ động, cũng có một cỗ chân khí cường đại trào ra, triệt tiêu chân khí của Lục Minh.

- Thực lực mạnh quá.

Ánh mắt Lục Minh khẽ động, có chút kinh ngạc, một đoạn thời gian không gặp, tu vi của Tạ Niệm Khanh cũng đạt tới mức kinh người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 40%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (37) - 🎫Đề cử (16)